Tối hôm qua Lâm Minh thật sự giày vò cô như nổi khùng, bây giờ cô động đậy cánh tay cũng cảm thấy mỏi nhừ.
Lúc quấn đồ ngủ xuống giường, chân cũng có chút mềm.
Lâm Minh thay một bộ chỉnh tê, trong tay bưng khay, trong khay đều là thức ăn ấm áp: “Cuối cùng dậy ăn sớm rồi sao?”
Cô chỉ giờ trên điện thoại sửa đúng lại cho anh: “Là bữa trưa”
Anh thản nhiên hỏi cô: “Điện thoại mới, thích không?”
“Thích”
Kiểu dáng màu trắng, đơn giản lại phóng khoáng.
Tuy rằng không nhìn ra được là nhãn hiệu gì, nhưng thứ mà Lâm Minh mang ra, chắc chắn sẽ không có vấn đề về chất lượng.
Kết nối di động từ trong tay cô, anh cười có chút bình tĩnh: Nó có một chức năng mới, em không thể tắt, dù điện thoại có bị hư hỏng, nó vẫn sẽ tiếp tục hoạt động”
Lê Nhược Vũ khó hiểu nhìn anh.
Anh không nhanh không chậm lấy trong túi ra một chiếc điện thoại di động khác đưa cho cô xem.
Cô cười điềm tĩnh: “Anh từ khi nào bắt đầu theo đuổi loại lãng mạn ngây thơ này, di động tình nhân?”
Cũng không chỉ là di động tình nhân đơn giản như thế.
Lâm Minh mở giao diện điện thoại di động của anh, trong đó có một phân mềm định vị.
Mà phần mềm định vị luôn có thể hiển thị vị trí của điện thoại di động cô.
“Như vậy, em sẽ không thất lạc” Anh bình tĩnh nói.
Cô câm điện thoại của mình lục lọi thật lâu trong đó, lại không thể định vị phần mềm tương ứng vị trí của anh: “Cái này thật ngang ngược, chỉ có anh có thể biết vị trí của em, em một chút tự do cũng không có, nhưng nếu em muốn tìm anh thì làm sao?”
“Đây là đặc quyên cho em không nhận điện thoại” Lâm Minh nói: “Em có thể không nhận điện thoại của anh, anh sẽ thông qua phân mềm định vị vị trí của em, nếu lại xuất hiện tình huống như Diệp Sâm Lâm lần trước, anh cũng có thể đúng lúc đuổi tới cứu em”
“Vậy em có ưu thể gì?” Cô lắc lắc điện thoại nhìn anh, vẫn thấy không hài lòng.
“Chỉ cần em tìm anh, anh lập tức nhận điện thoại”
“Nếu không làm được thì sao?” Cô nheo mắt, truy hỏi.
“Tùy em xử phạt” Anh kê người hôn lên.
Còn nhiều thắc mäc đều bị môi lưỡi của anh nuốt vào bụng.
Cách biểu đạt tình cảm của Lâm Minh thật sự càng ngày càng trực tiếp, hôn, ôm, lên…
Mắt thấy cô lại säp bị đẩy đến trên giường, cô vội vàng nghiêng người chạy: “Đừng làm loạn nữa, những thứ ngày hôm qua để lại trên người em còn chưa chảy sạch đâu, anh rốt cuộc làm bao nhiêu lân?”
Anh không để ý chút nào, ngón tay thăm dò xuống người cô, muốn cảm nhận một chút rốt cuộc còn bao nhiêu bên trong.
“Không nhớ, tối nay lúc làm đếm thử”
Vội vàng tránh đi hành vi lưu manh của anh, dời đề tài: “Dừng, dừng lại! Hôm nay anh mặc quần áo chắc chắn không phải chỉ để mua đồ ăn sáng cho em đúng không? Không đến công ty sao?”
Anh nghiêng người xuống, chỉ môi mình: “Hôn một cái sẽ đi công ty.
”
Cô miễn cưỡng dán lên, nhưng anh lại kéo trán cô lại hôn thật sâu.
Chỏ nào hôn một cái chứ, anh hận không thể gặm hết môi cô.
Lâm Minh cảm thấy hài lòng mới buông cô ra.
Mà lúc đó, môi cô đã đỏ rực như lạp xưởng.
Không chỉ cánh môi, cô đứng dậy đi rửa mặt, phát hiện trên cổ cũng bị anh ác ý mút mấy đóa hoa đào.
Vị trí dấu hôn anh lưu lại, ngoại trừ mặc áo cao cổ, căn bản không có cách che.