Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


Nếu như ba không cần nó, thì nó cũng sẽ giống như mẹ… Chết đi Trẻ con đối với chết cũng không có khái niệm rõ ràng, nhưng khi người lớn nhắc tới chữ “Chết” với biểu tình nghiêm túc đáng sợ mới khiến cho bọn chúng nhất thời sợ hãi.

Nó không muốn chết, vậy nên phải đuổi người phụ nữ xấu xa này đi.

“Người phụ nữ xấu xa cô cút xa một chút!
Cô không được xuất hiện trước mặt tôi! Không được cướp ba của tôi!”
Lê Nhược Vũ kiềm nén cơn đau bụng, chật vật nhìn gương mặt nhỏ của Lâm Niệm Sơ: “Ba cháu… Là ai?”
“Ba của tôi chính là ba của tôi!”
Lâm Thùy Ngọc chậm rãi bước tới, một chút cũng không có ý định ngăn cản Lâm Niệm Sơ.

Ánh mắt của Lâm Niệm Sơ giao hội với Lâm Thùy Ngọc, từ cái nhếch môi của Lâm Thùy Ngọc nghĩ ra điều gì Sau đó nó chậm rãi quay đầu, hung ác nhìn chằm chằm Lê Nhược Vũ: “Cô không được phép cướp ba của tôi đi, ba là của mẹ tôi, tôi không muốn người khác mắng tôi là con ghẻ, tôi cũng không muốn chết, người phụ nữ xấu xa không được phép cướp ba của tôi”
Cảm giác đau đớn càng thêm mãnh liệt, Lê Nhược Vũ đến nói một chữ cũng gian nan vô cùng: “Ba cháu… Rốt cuộc… Là ai…”
Lâm Niệm Sơ tựa như không có nghe cô nói, chỉ đỏ mắt hỏi cô: “Cô không được phép cướp ba của tôi, nếu không tôi sẽ đánh chết cô Đứa trẻ ngây thơ từ miệng nói ra muốn đánh chết cô, phần lớn đều là đùa giốn.


Lâm Niệm Sơ tựa hồ giống với bù nhìn bị người khác khống chế.

Đánh chết cô…
Không chỉ là một câu phát tiết của đứa trẻ đang tức giận, mà đó chân chính là điềm báo trước đứa trẻ sẽ động thủ.

Đứa trẻ này là từ trong bóng tối lớn lên, sớm cũng đã không biết ánh sáng là gì.

“Cô nghe rõ chưa! Nếu như cô còn dám tranh giành bố với tôi, tôi sẽ đánh chết cô!”
Lâm Niệm Sơ hung ác mà nói.

Đầu của Lê Nhược Vũ đau đến mức kêu ong ong.


Những lời Lâm Niệm Sơ nói, cô không hề nghe rõ một chút nào cả.

Thấy cô không trả lời mình, Lâm Niệm Sơ chậm rãi tiến lại gần, tiếp tục đá một cước thật mạnh lên người cô.

Cảm giác đau đớn từ bụng dưới lan ra toàn thân, cơn đau quá mức kịch liệt làm cho.

cô không thể mở mắt.

Thứ cuối cùng cô nhìn thấy, chính là đôi mắt chất chứa hận thù của Lâm Niệm Sơ.

Đứa trẻ này tại sao lại hận mình đến như: vậy?
Là vì cái lần thoáng chút đụng phải nó ở trong bệnh viện sao?
Nhưng cậu bé này nếu đã gọi Lâm Thùy Ngọc là mẹ, vậy người nó gọi là bố là ai?
Có quá nhiều câu hỏi lướt qua trong đầu, nhưng Lê Nhược Vũ không còn hơi sức để suy nghĩ, cơn đau đớn khiến cho cô phải nhắm hai mắt lại, hoàn toàn mất đi nhận thức.

“Lâm Minh! Con đứng lại đó cho mẹ! Hiện tại con muốn nháo thành cái dạng gì! Niệm Sơ mới lớn! Tại sao con lại đi so đo với một thắng bé chứ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận