Bên ngoài phòng bệnh, Hoàng Ánh hoảng loạn mà nắm chặt tay.
Vẻ mặt của Lâm Minh quá mức đáng sợ, may mà trước đó bà đã để cho Lâm Thùy Ngọc đem thằng bé đi trước.
Nếu không với dáng vẻ điên cuồng bây giờ của anh, chỉ sợ anh thật sự sẽ ra tay với thắng bé mất.
“Tên nghiệt chủng đó làm cô ấy bị thương, nó phải chịu trách nhiệm!”
“Con tính toán với một đứa trẻ làm gì, Niệm Sơ mới có bốn tuổi rưỡi! Nói không chừng ngay từ đầu cơ thể của Lê Nhược Vũ đã không ổn định, đúng lúc đó bị Niệm Sơ đụng phải” Hoàng Ánh sợ rằng Lâm Minh tính sổ với thằng bé, bà cố gắng tìm đại một cái cớ.
“Nó đạp vào bụng của Nhược Vũ hai phát, chuyện này xảy ra được.
“Nếu như hôm nay, Lê Nhược Vũ thật sự.
xảy ra chuyện gì, cho dù nó có là con của con, con cũng sẽ không bỏ qua cho nó đâu”
Hoàng Ánh gần như không dám tin tưởng những câu nói đó được nói ra từ miệng của con mình: “Nó là con của con đấy!”
Hổ dữ không ăn thịt con, phải máu lạnh đến mức độ nào mới có thể liều mạng với cả con của mình?
“Nó là con của con, nhưng lỡ như hôm nay.
Nhược Vũ có thai thì sao, lỡ như chỉ vì thằng bé này mà khiến cho con mất đi đưa con mà con hằng mong đợi thì sao?”
Lâm Minh hít sâu một hơi, anh đè thấp thanh âm xuống, không muốn để cho tiếng tranh cãi quá mức chói tai này đến được bên trong phòng bệnh của Lê Nhược Vũ.
Anh quay đầu lại, nhìn người phụ nữ nằm đang nằm trên giường nhắm nghiền mắt, ánh mắt dịu dàng đi vài phần: “Mẹ, mẹ vẫn luôn nói rằng đứa trẻ này là do năm ấy phạm phải sai lầm mà ra, con không thể nào thích một sự việc sai lầm đột ngột xuất hiện làm xáo trộn cuộc sống của con được?
“Nói con lạnh lùng ích kỷ, máu lạnh vô tình cũng được, con thật sự không có cảm tình với đứa con đột nhiên xuất hiện, đối với con mà nói, gia đình hiện tại của con, mới là quan trọng nhất”
Nếu thẳng bé này còn ở lại, sau này Nhược Vũ có thai rồi, cũng khó tránh khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hoàng Ánh biết sự việc ngày hôm nay, là do đứa bé không đúng.
Nhưng Lâm Minh cứ như vậy mà trực tiếp đưa đứa nhỏ đi, chẳng phải là chặt đứt đường sống của nó sao?
“Chuyện ngày hôm nay, mẹ thừa nhận là Niệm Sơ sai, nhưng không phải lúc trước Niệm Sơ bị người ta’ đẩy ngã sao? Cũng là bởi vì ngày đó bị thương, nên bây giờ Niệm Sơ vẫn còn đang bị sốt nhẹ”
“Bác sĩ nói, cơ thể đứa trẻ quá yếu, nhưng bây giờ lại càng chuyển biến xấu, nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là một năm, tối đa cũng chỉ có thể kéo dài đến nửa năm”
Hoàng Ánh kìm nén cảm xúc lại, khuyên con trai: “Nếu trong nửa năm mà không tìm được tủy để cấy ghép, chỉ sợ Niệm Sơ sẽ sống rất khó khăn, con làm gì cần phải đuổi tận giết tuyệt với một đứa trẻ vậy”
Giọng nói của Lâm Minh vẫn lạnh lùng như vậy: “Không phải tủy của con không phù hợp sao? Ở lại trong nước cũng không có tác dụng gì, qua mấy ngày nữa con sẽ đưa Niệm Sơ ra nước ngoài, có lẽ sẽ còn có hi vọng”
Con trai cho dù mềm cứng cũng không ăn thua, Hoàng Ánh không còn có biện pháp nào, gương mặt của bà vô cùng lạnh lùng: “Được, con không quan tâm Niệm Sơ thì để mẹ.
Cho dù ghép tủy không có thành công, thì mẹ cũng không cho con đưa Niệm Sơ ra nước ngoài.
”