Nhất định Lâm Thùy Ngọc đã trông thấy nhưng cô ta lại không ngăn cản, để mặc đứa trẻ tìm Nhược Vũ trút giận.
Cô ta bề ngoài tỏ vẻ dịu dàng đơn thuần nhưng thâm tâm lại không được như vậy.
Hoàng Ánh chỉ nghĩ cô ta có dã tâm nhưng lại không thể ngờ đứa trẻ dám cả gan làm vậy cũng là nhờ công Lâm Thùy Ngọc xúi giục: “Được rồi, đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, lần sau kêu cô ta chú ý chút là được”
Dù sao cô ta cũng là người mà Lâm Niệm Sơ gần gũi nhất, nếu thật sự làm gì cô ta thì trong lòng của đứa trẻ này cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
“Còn chưa đánh xong đâu” Lâm Minh dùng ánh mắt lạnh lùng liếc về phía Lâm Thùy Ngọc: “Phòng quan sát đã gửi đoạn video được ghi lại vào hôm đó cho tôi, đứa nhỏ này đã tay đấm chân đá với vợ tôi không ít, mà cô chỉ tát mình có hai cái nhẹ nhàng như vậy.
Cô đã là không có sức vậy thì hay là để tôi nhờ bảo vệ tới giúp cô?”
Mặt mũi Lâm Thùy Ngọc trắng bệch, video đã bị tra ra vậy thì cô ta phải tự tát mình bao nhiêu cái mới đủ?
Mặt cô ta nhất định sẽ bị tát đến sưng lên không còn nhìn ra được.
Lâm Minh ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào Lâm Niệm Sơ, anh chậm rãi nói: “Cha hói con, lần trước con ngã như thế nào? Lại bị ai đánh cho một cái hả?”
Lâm Niệm Sơ sợ hãi không dám nói.
Hoàng Anh nhíu mày: “Lê Nhược Vũ vô tình đụng vào đứa nhỏ, không ai trách cô ta cả, bây giờ con hỏi vậy là có ý gì?” Anh cười nhạo một tiếng, đứng lên nói: “Thế này đi, mẹ vào phòng giám sát với Lâm Thùy Ngọc đi.” Thái độ của con trai khiến cho Hoàng Anh vô cùng khó chịu.
Bà vất vả nuôi anh lớn lên, kết quả anh lại quay lưng chống đối mọi chỗ chỉ vì một người phụ nữ.
“Mẹ không đi”
“Vậy con sẽ dẫn mẹ qua đây xem một đoạn video! “Quân, ý của con là gì?”
“Con chỉ muốn mẹ biết sự thật”
“Chỉ cần đứa nhỏ này có thể sống tốt, mẹ không quan tâm những thứ khác.”
“Mẹ, trước đây mẹ không như vậy”.
“Mẹ không quan tâm, mẹ chỉ muốn cháu của mình sống tốt” Hoàng Anh bảo vệ Lâm Niệm Sơ, vì đây là người cháu đầu tiên của nhà họ Lâm,
Lâm Minh lạnh lùng liếc nhìn Lâm Thùy Ngọc nói: “Cô đứng đây làm gì? Còn phải chờ tôi mời cô qua à?”
Lâm Thùy Ngọc rụt cổ nhìn về phía Hoàng Anh cầu cứu, Hoàng Anh cũng đang rối bời, chẳng quan tâm đến cô ta một chút nào cả.
Lâm Thúy Ngọc không còn cách nào khác che mặt đi về phía phòng giám sát.
Hoàng Anh đỡ lấy đứa cháu nhỏ đứng lên nói: “Mẹ đưa Niệm Sơ về phòng bệnh nghỉ ngơi” Lâm Minh không ngăn cản.
Bác sĩ đi tới, nói: “Hay là Tổng giám đốc Lâm đi vào phòng họp nghỉ ngơi đi, đứng ở cửa buồn như thế này, rất dễ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bà xã của anh, hiện tại tình trạng thai nhi của bà xã anh cực kỳ không ổn định.”
Tình trạng thai nhi? Hoàng Ánh dừng lại.
Lâm Minh đột nhiên ngẩng đầu, hù dọa bác sĩ một trận: “Tình trạng thai nhi gì cơ?”
“Anh không biết sao? Bà chủ đang mang thai.” Bác sĩ thận trọng giải thích.
Nhưng vì vừa rồi cô ấy bị va đập mạnh vào bụng nên suýt bị sẩy thai.
Tốt nhất là nên nằm trên giường không được di chuyển lung tung.”
“Cô ấy đang mang thai, cô ấy đang mang thai .” Lâm Quần thì thào, cuối cùng vui mừng lao vào phòng bệnh.
Lê Nhược Vũ ngồi trên giường bệnh, ánh mắt vô hồn suy nghĩ điều gì đó.
Anh vừa xông vào, vừa ôm chặt cô, vừa nói: “Thật tốt, tốt quá..” Cô đang mang thai, cô có con riêng của anh, cô sẽ không bỏ anh cũng sẽ không vứt bỏ cuộc hôn nhân này.
Cho dù là vì bọn nhỏ, cô nhất định sẽ không rời đi.