Lê Minh Nguyệt muốn cầu cứu Hà Duy Hùng, nhưng Hà Vi Nhiên không cho cô ấy cơ hội đã túm thẳng cô ấy đi Nhìn thấy dáng vẻ Lê Minh Nguyệt nơm nớp lo sợ đi theo sau Hà Vi Nhiên, Lê Nhược Vũ không khỏi bật cười, thật ra Hà Vi Nhiên rất tốt, Lê Minh Nguyệt sẽ biết sau khi tiếp xúc.
Nhưng nụ cười của cô nhanh chóng cứng trên mặt, bởi vì Lâm Thuỳ Ngọc xuất hiện ở cửa với vẻ châm chọc, chậm rãi đi về phía cô.
Trận này của Lâm Thuỳ Ngọc trải qua có vẻ không được tốt lắm, vẻ mặt có chút chán nản, ánh mắt cũng u ám.
Lê Nhược Vũ cảm thấy bất an, cẩn thật nâng người mình lên, từ trên giường ngồi dậy.
Cảnh giác vươn tay, bấm chuông cứu hộ.
“Cô không cần phải phòng tôi như vậy, dù tôi có ngu đến đâu, cũng sẽ không làm gì cô lúc không có ai, trừ khi giết cô” Lâm Thuỳ Ngọc từng bước đến gần cô: “Giết người phải đền mạng, tạm thời tôi không muốn chết, huống gì, tôi còn đợi đứa trẻ trong bụng cô cứu con tôi đấy”
‘Sau khi Lê Nhược Vũ bấm chuông cứu thương mới thả lỏng một chút.
‘Vẻ khăng khăng của Lâm Thuỳ Ngọc khiến cô cảm thấy bực bội: “Đó là con của chị cô, không có chút liên quan gì đến cô”
Đứa bé còn nhỏ, không hiểu chuyện là bình thường.
Nhưng Lâm Thuỳ Ngọc lại lôi kéo đứa bé gọi cô ta là mẹ, có thể thấy rắp tâm làm bậy.
Sắc mặt Lâm Thuỳ Ngọc lạnh lùng: “Con của chị tôi, làm sao không liên quan gì đến tôi, chị tôi chết rồi, người thân nhất của Niệm Sơ chính là tôi”
Lê Nhược Vũ cười nhẹ, trong nụ cười mang theo ý trào phúng, cũng không biết trào phúng cô ta, hay đang trào phúng bản thân.
“Nếu cô đến đây để nói với tôi những chuyện hoàn toàn không cần thiết này.
Tôi không hề muốn biết cô nghĩ thế nào, muốn làm thế nào”
“Cô không quan tâm chuyện của tôi, tôi không tin, cô cũng không hiếu kỳ chút nào nào đối với chị gái tôi”
Lòng Lê Nhược Vũ đau đớn, thân thể cứng nhất trong phút chốc.
Lâm Thuỳ Ngọc chú ý đến biểu cảm nhỏ của cô, tiếp tục nói: “chủ tịch Lâm làm việc cẩn thận bao nhiêu cô cũng biết, nếu anh không muốn, cho dù ở bên cạnh anh nhiều năm, Lưu Ly thanh mai trúc mã lớn lên cùng anh, cũng không có cách bò lên giường anh càng đừng nói đến có đứa trẻ của nhà họ Lâm”
Kéo dài giọng điệu, Lâm Thuỳ Ngọc cố ý kẹp chặt chủ đề: “Mà chị tôi có thể, điều này biểu đạt cái gì, trong lòng cô cũng hiểu rõ”
“Tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu”
Lê Nhược Vũ cố gắng khống chế nỗi buồn nhấp nhô bất định của mình, khiến bản thân bình tĩnh lại.
“Nhưng cô không thể không hiểu, nếu cô và chủ tịch Lâm không ly hôn, sau này cô phải nuôi nấng Niệm Sơ, cho nên cô nhất định phải biết, vị trí của Niệm Sơ là như thế nào” Lâm Thuỳ Ngọc cuối cùng bước đến đứng bên giường bệnh của Lê Nhược Vũ, mắt không hề chớp nhìn Lê Nhược Vũ Lê Nhược Vũ hít sâu một hơi để điều chỉnh nỗi buồn, trên cánh tay vẫn còn ống truyền dịch, cô không thể dùng lực, nếu không kim truyền dịch sẽ lại nhảy ra.
Cô dặn đi dặn lại mình, không được kích động, nhất định không thể kích động, nếu không sẽ ảnh hưởng đến em bé.
Trong bụng có hai cục cưng đợi cô bảo vệ.
Cô nhất định không thể bị Lâm Thuỳ Ngọc cố ý kích thích.