Có trời mới biết anh sợ hãi bao nhiêu.
Có con nhỏ, cô đều nảy nở hơn nhưng cũng bỏ qua suy nghĩ kết hôn.
Anh không muốn mất con, không muốn giữa bọn họ bất chợt bị đổ vỡ.
Càng không muốn mất đi cô.
“Đúng vậy, Nhược Vũ cũng không quá cẩn thận, nếu như Lê Minh Nguyệt không đủ, vậy mẹ lại sắp xếp thêm một vài y tá tới, nhưng con tuyệt đối đừng lộn xộn, chính cơ thể con còn yếu đuối mà con còn không rõ, nên trăm ngàn lần con không thể gây tổn thương tới đứa nhỏ.
’ Hoàng Ánh nhịn không được mở miệng: “Đứa nhỏ bên trong bụng con cũng là hy vọng duy nhất của Niệm Sơ.
”
Nếu như Lê Nhược Vũ sinh non, hy vọng cuối cùng cũng sẽ theo đó mà bị phá hủy.
Trái tim mềm mại của Lê Nhược Vũ bỗng nhiên bị đâm một cái nặng nề, vốn muốn ngậm miệng nuốt xuống chuyện này.
Cô đột nhiên cảm giác được mình vô cùng đáng bưồn, Hoàng Ánh vừa xuất hiện đã trách cô không chăm sóc tốt cơ thể mình không có bảo vệ tốt đứa nhỏ.
Mà trách cũng không phải vì ý định quan tâm cô và con mà vì để ý tới con riêng của Lâm Minh.
Chẳng lẽ cô chỉ là một cái máy đẻ thôi sao?
Con của cô ngay cả giới tính còn chưa biết, tất cả mọi người đều chỉ vào bảo bối của cô đem đi xét nghiệm cấy ghép cho Lâm Niệm Sơ.
Ngay cả Lâm Minh cũng nghĩ là do cô không có bảo vệ tốt mình và con.
“Nếu như có thể lựa chọn, tôi cũng không muốn nằm trên giường bệnh như này ngay cả động cũng khó khăn, tôi cũng muốn làm một bà mẹ khỏe mạnh cùng đi dạo chơi với con mìni vừa học chương trình dưỡng thai.
Đây tất cả đều không có lựa chọn mà ra.
”
Nếu như không phải đột nhiên đứa nhỏ Niệm Sơ kia ra tay với cô, cô căn bản sẽ không năm yên trên giường bệnh dày vò đếm thời gian trôi.
Không ngờ tới Lê Nhược Vũ sẽ trả lời như vậy, Hoàng Ánh có hơi nghẹn lại Ánh mắt Lê Nhược Vũ đối mắt với ánh mắt của Hoàng Ánh rất lâu, từng có vô số cảm động cùng vì vậy mà thoáng giảm đi Thời gian thật sự có thể san bằng tất cả mọi thứ.
Tình yêu có thể bị thời gian làm cho phai nhạt, vết thương có thể bị thời gian làm biến mất, cảm kích cũng vậy.
Lê Nhược Vũ vẫn luôn ghi nhớ Hoàng Ánh đối xử với cô tốt như thế nào, vì thế cô mới từng bước.
nhẫn nhịn, muốn Hoàng Ánh được vui vẻ Nhưng mà, bất kể cô làm gì cũng đều vô nghĩa.
Hoàng Ánh nghẹn ngào, thái độ mềm mỏng, dịu dàng nói: “Là mẹ không tốt, mẹ nói năng quá độc địa rồi, con cũng đừng để trong lòng, sẽ không tốt cho đứa bé đâu.
”
Nhưng cô không chừa lại cho Hoàng Ánh bất: kỳ chỗ trống nào, từ chối một cánh quyết đoán: “Con không thể làm phẫu thuật ghép tủy cho Lâm Niệm Sơ”
Bây giờ, ngay cả việc cô cử động quá nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, cô tuyệt đối sẽ không đi chọc hút dây rốn.
Cho dù cô có thể sinh đứa bé một cách an †oàn, con của cô vẫn sẽ yếu đuối hơn so với những đứa trẻ khác, cô không thể để cho con của mình bị bất cứ tổn thương nào dù là nhỏ nhất.
Thấy thái độ quyết đoán của Lê Nhược Vũ, Hoàng Ánh chỉ có thể mềm mỏng nói: “Nhược Vũ, mẹ biết con là một đứa trẻ lương thiện, nếu trước đây mẹ có làm gì không đúng thì con cho mẹ xin lỗi, nhưng con không thể vì tức giận nhất thời mà chặn mất đường sống của một đứa trẻ khác”