Hoàng Ánh lạnh lùng ra lệnh: “Mẹ có thể không nhúng tay vào nữa, nhưng nửa tháng sau, nhất định phải làm chọc hút dây rốn.
Nếu như Lê Nhược Vũ không đồng ý, vậy thì để Lâm Thùy Ngọc giúp con bé mang thai, sinh ra một đứa bé của con và Lâm Thùy Ngọc để làm phẫu thuật ghép tủy, đứa bé đó không cần phải sống, chỉ cần lấy được máu là được”
Lâm Minh biết mẹ anh đã hạ quyết tâm, nếu như không thể chữa khỏi cho Lâm Niệm Sơ thì sẽ tạo thành nút thất trong lòng bà.
Cho dù Lâm Niệm Sơ chết rồi, hai đứa bé trong bụng Nhược Vũ bình yên ra đời, thì cuộc hôn nhân giữa anh và Lê Nhược Vũ cũng không thể yên ổn.
“Con hiểu rồi”
“Tốt nhất là con nên hiểu Hoàng Ánh nói xong liền đi về phía phòng bệnh ở cuối hành lang chăm sóc cho Lâm Niệm Sơ, Lâm Minh dựa người vào tường, bất lực xoa xoa sống mũi.
Cũng không biết đã đứng bao lâu mới có thể điều chỉnh được tâm trạng.
‘Sau đó, mới từ từ mở cửa phòng bước vào.
Tính tình Lê Minh Nguyệt rất tốt, rất giỏi trong việc dỗ dành người khác, Lê Nhược Vũ bị Lê Minh Nguyệt làm phiền một lúc, tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại Không dễ dàng gì gương mặt mới nở được một nụ cười, vừa nhìn thấy Lâm Minh liền trầm mặc trở lại.
“Minh Nguyệt, cô đi ra trước đi, tôi muốn nói chuyện với cô ấy”
“Vâng” Từ sau khi Lê Nhược Vũ mang thai, những thiện cảm Lê Minh Nguyệt dành cho Lâm Minh đã giảm xuống trầm trọng, anh có lỗi với Nhược Vũ, thái độ của cô với Lâm Minh cũng.
không thể nào khá hơn.
Nhìn thấy Lê Minh Nguyệt rời đi, Lê Nhược Vũ dứt khoát quay đầu sang hướng khác, không nhìn Lâm Minh.
Lâm Minh cũng không làm phiền cô, anh lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế mà Lê Minh Nguyệt vừa ngồi, nắm chặt lấy tay Lê Nhược Vũ, sưởi ấm cho cô.
Lồng ngực Lê Nhược Vũ nhấp nhô lên xuống, hơi thở nặng nề.
Lòng bàn tay to lớn của anh cẩn thận xoa lên mu bàn tay của cô: “Anh xin lỗi, sự tồn tại của Lâm Niệm Sơ là sai lâm lớn nhất của anh, nếu như sớm biết sẽ biển thành thế này, anh tuyệt đối sẽ không hồ đồ như thế”
“Bây giờ nói những lời đó còn có ý nghĩa gì nữa, trên thế giới này không có cơ hội bắt đầu lại”
Hai chữ “ly hôn” mắt kẹt trong cổ họng của Lê Nhược Vũ, cô muốn nói, ly hôn đi, chúng ta hãy ly hôn đi.
‘Sau khi ly hôn, đứa bé chính là của một mình cô, bọn họ ai cũng không có quyền quyết định thay cho con của cô.
Nhưng mà, cô lại không nỡ.
Cái bẩy dịu dàng của Lâm Minh quá sâu, thời gian này cô bất giác đã chìm sâu vào trong đó.
Lúc đầu, mục đích cô trở về nước là để ly hôn, thế nhưng hiện tại, chỉ cần nhắc đến hai chữ “ly hôn” cô lại cảm thấy đau lòng đến không thở nổi.
Cuối cùng vẫn là nuốt hai chữ “ly hôn” đó xuống, Lê Nhược Vũ không bỏ cuộc hỏi lại một lần nữa, cô lẩm bẩm: “Anh thật sự muốn em để đứa con của chúng ta làm phẫu thuật ghép tủy cho Lâm Niệm Sơ sao?”
Lâm Minh im lặng, Im lặng, là ngầm Hay là anh đã lắc đầu rồi, Lê Nhược Vũ không muốn tin.
Cô quay đầu lại, không chớp mắt nhìn Lâm Minh, hỏi lại một lần nữa: “Ý nghĩ của anh cũng giống như mẹ đúng không? Anh cũng muốn đứa con của chúng ta đi làm phẫu thuật ghép tủy đúng không?”
Lâm Minh vẫn im lặng, kìm nén nỗi đau gật đầu.