“Đừng có chặn trước cửa như vậy, bước qua bên phải hai bước đi” Hà Duy Hùng vẫn không động đậy, kiên quyết nhìn chảm chằm vào mặt Lê Minh Nguyệt.
Lê Minh Nguyệt không còn cách nào khác, chỉ đưa tay kéo anh ta sang một bên: “Được rồi, anh rốt cuộc là muốn nói gì, anh bày ra bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống người khác như v: gần đây cũng không liên lạc gì với anh, anh có tức giận gì thì đừng có vớ lấy tôi như vậy” Lê Minh Nguyệt vô cùng hiểu rõ bản thân mình, cô ấy biết mình không hòa hợp với Hà Duy Hùng, tuy nhiên mấy ngày gần đây cô ấy vẫn luôn ở trong bệnh.
viện với Nhược Vũ, cho dù anh ta có không vui thì cũng không liên quan gì đến cô ấy mới phải “Nếu anh không muốn nói gì thì tôi quay lại chăm sóc Nhược Vũ đây.
Em ấy mỗi ngày một mình nằm trên giường cũng chán rồi.
Tôi đi giải tỏa nỗi buồn chán cho em ấy” Lê Minh Nguyệt vốn không có ý lạt mềm buộc chặt, nói xong liền đi thẳng vào phòng bệnh, dáng vẻ như muốn cách anh càng xa càng tốt.
Hà Duy Hùng nắm lấy cổ tay cô, muốn kéo cô lại trước mặt anh ta.
Có thể là vì lúc nhỏ nhà nghèo, ăn uống không đủ dinh dưỡng nên vóc dáng của Lê Minh Nguyệt không được cao, chỉ cao vừa đúng một mét sáu, khi đứng cùng với những người con gái khác cũng không có cách biệt gì quá lớn, nhưng khi so với Hà Duy Hùng từ nhỏ đã được ăn uống đầy đủ, thân hình cường tráng thì nhược điểm của cô ấy liền bị lộ ra ngay lập tức – phần đỉnh đầu của Lê Minh Nguyệt chỉ mới chạm đến xương quai hàm của Hà Duy Hùng.
Vì đứng quá gần nên Lê Minh Nguyệt hoàn toàn không nhìn thấy được khuôn mặt của anh ta, cô vừa mở mặt ra thì nhìn thấy cổ áo của anh.
Lê Minh Nguyệt sững sờ nhưng rất nhanh đã phản ứng lại liền đẩy Hà Duy Hùng ra, cô lớn tiếng hỏi để che đi nhịp tim đang đập nhanh và không ổn định của mình: “Hà Duy Hùng, anh phát điên gì vậy?
Hà Duy Hùng bị cô đẩy ra lại bước nhanh về phía trước, bàn tay to lớn nâng cảm cô.
hung dữ nhìn Lê Minh Nguyệt: “Lê Minh Nguyệt, dáng vẻ bây giờ của em là giả đúng không? Tôi suýt chút nữa đã tin em rồi, là tôi cho em không đủ nhiều, đối với em không đủ tốt hay sao? Bây giờ em lại đối xử như thế này với tôi2”
Lê Minh Nguyệt bị anh ta hỏi đến ngây người rồi.
Cô đã đối xử với anh ta như thế nào chứ? Lê Minh Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ, tự hỏi bản thân mình một hồi lâu cuối cùng cũng nhớ ra được điều gì đó.
Có lẽ nào… lúc đầu khi cô đang chuẩn bị dọn đến bệnh viện để tiện chăm sóc Lê Nhược Vũ thì việc cô dùng đầu gội trong phòng tắm của anh ta đã bị phát hiện rồi? Cing không đến mức đó đấy chứ, anh ta giàu như vậy, nửa chai dầu gội mà cũng tính toán với cô ấy à? Lê Minh Nguyệt nhìn tới nhìn lui Hà Duy Hùng, cuối cùng đưa ra một câu trả lời phủ nhận.
Hà Duy Hùng.
khác với những người nhà giàu khác, anh ta cực kỳ so đo tính toán.
Nếu như lúc đầu không phải vì anh ta so đo từng tý với Lê Minh Nguyệt thì bây giờ hai người bọn họ cũng không đến mức vẫn còn dây dưa không rõ thế này.
Lê Minh Nguyệt hắng giọng, trấn tĩnh lại nói: “Hay là tôi đền tiền chai dầu gội cho anh được không? Tôi không phải là kẻ trộm, cũng không có thói quen ăn trộm đồ.
Ngày hôm đó tôi đi rất vội nên nhất định phải gội đầu rồi, nhưng mà không kịp đi mua liền tiện tay.” đem chai đầu gội của anh đi rồi.
Lê Minh Nguyệt càng nói càng nhỏ, hơn nữa tiện tay lấy đồ là một việc không tốt, cho.
dù có là thuận tay lấy đồ của người giàu đi nữa cũng không đúng Lê Minh Nguyệt lẩm bấm một tràng như vậy nhưng Hà Duy Hùng chỉ cười lạn Nguyệt, em giả bộ như thật vậy, nếu như hôm nay ba tôi không nói cho tôi biết thì e rằng bây giờ tôi vẫn thật sự nghĩ rằng cô là là một đứa ngốc thật đấy chứ”
Hà Duy Hùng nói như vậy khiến cho Lê Minh Nguyệt càng thấy khó hiểu: “Tôi không biết đó là bố mẹ anh.
Không phải, tôi chưa hề gặp bố mẹ của anh mà” Bố mẹ của anh ta lợi hại thế nào, sao cô ấy có cơ hội được gặp chứ?
Lâm Minh đã nói cho cô ấy biết, mà Lê Nhược Vũ cũng từng nhắc tới nên cô ấy cũng có thể hiểu đôi chút Trong nhà anh ta đều là quan chức lớn, Hà Duy Hùng không thích bị gò bó nên đã ra ngoài mở công ty với Lâm Minh cho tự do.