Lê Minh Nguyệt là người duy nhất quan tâm đối xử tốt với cô mà không có chút vụ lợi nào.
Lê Minh Nguyệt vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Ôi, chị không được khóc, không tốt cho đứa bé đâu, có bao nhiêu người hiến máu kia mà, chỉ cắm một phát kim thôi, cing không có gì to tát, đừng khóc mà.”
Lúng túng và hấp tấp, Lê Minh Nguyệt rõ ràng muốn lau nước mắt, nhưng thế nào lại chọc vào mũi cô.
Nhìn thấy Lê Minh Nguyệt đột nhiên trở nên vụng về, Lê Nhược Vũ dù đang khóc cũng không nhịn được bật cười.
Lâm Minh hạ quyết tâm bắt Lê Nhược Vũ phá thai, dù Lê Nhược Vũ có chống cự thế nào thì anh cũng cố thuyết phục cô thay đổi ý định.
Lê Nhược Vũ quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Lâm Minh đã quyết định, nhưng Lê Nhược Vũ hiểu rõ hơn những gì anh tưởng.
Trong những ngày ở bệnh viện này, bụng cô ngày càng lớn dần, trái tim nhiệt huyết của cô cũng đần nguội lạnh đi đôi chút.
Lâm Minh vẫn đang thuyết phục cô bỏ đứa trẻ, Mà Lê Nhược Vũ nếu không nói gì thì cũng chỉ nhìn anh cười nhạt, nói: ‘Được, nếu như anh đồng ý ly hôn, em chấp nhận phá thai”
Làm sao Lâm Minh có thế chấp nhận ly hôn được cơ chứ? Mỗi khi Lê Nhược Vũ nhìn anh với vẻ hờ hững và mỉa mai như vậy, con tim anh lại quặn thắt nhói đau.
Đứa trẻ càng lớn, cho dù có phá thai, mức độ rủi ro trong phẫu thuật cũng càng cao.
Mặc cho việc phải chịu những câu nói lạnh lùng, mỗi ngày Lâm Minh vẫn đến gặp Lê Nhược Vũ nói về chuyện phá thai.
Không ai chịu ai.
Lê Nhược Vũ bướng binh không nghe, Lâm Minh đành dùng biện pháp mạnh.
Lúc Lâm Minh tới, Lê Nhược Vũ một tay đang đặt trên bụng mình, tay kia căm những cuốn sách nói về việc dạy con từ trong bụng.
Ánh nắng dịu nhẹ chiếu vào người cô, nửa người cô được phủ một lớp ánh sáng mỏng mơ màng.
Vẻ ngoài điềm tĩnh bao năm tháng qua đập vào mắt Lâm Minh, bước chân của anh khựng lại tại chỗ.
Lê Nhược Vũ quay đầu nhìn anh, sau đó lạnh nhạt dời mắt, tiếp tục đọc cuốn sách đang để trên đùi, coi như anh không tồn tại.
Lâm Minh chậm rãi đi tới trước mặt cô, đưa tay định chạm vào cô và đứa trẻ.
Nhưng Lê Nhược Vũ đã ngay lập tức gập sách lại và chặn tay anh: “Nếu đã khuyên em phá thai rồi, sao còn phải giả vờ đóng vai một người cha tốt làm gì? Con em còn chưa được sinh ra, anh có làm gì chúng nó cũng chẳng cảm nhận được, nếu anh thực sự muốn thể hiện tình cha, em đề nghị anh ra chỗ kế bên.
“Anh chỉ quan tâm đến con của chúng ta, và chỉ những đứa con mà em sinh ra mới là con cưng của anh” Lâm Minh ủ rũ giải thích: “Sư tôn tại của Lâm Niệm Sơ chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi”
Lê Nhược Vũ cười mỉa mai, nhưng cảm xúc lại bình thản : “Lúc đầu, em đã tin những gì anh nói.
Nhưng anh lại muốn đứa con mà anh quan tâm nhất tiếp mệnh cho đứa ngoài ý muốn.
Anh nghĩ em sẽ tin sao?”
Ánh mắt anh thâm trầm: “Tự anh sẽ có cân nhắc” Cô lắc đầu không nuốt nổi bộ dạng nà “Anh cân nhắc thế nào em cũng chẳng muốn biết thêm, em chỉ muốn xem kết quả mà thôi” Lâm Minh mím môi, một lúc lâu sau mới nghiêm nghị nói: “Anh đã yêu cầu bệnh viện thu xếp làm phẫu thuật phá thai cho em ngày mai.
Đứa trẻ này buộc.
phải phá bỏ”
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thành vấn đề.
Nếu còn để kéo dài, đứa bé sẽ càng ngày càng lớn, và những thương tốn sức khỏe khi Lê Nhược Vũ phá thai cũng ngày càng nghiêm trọng.
Nếu cô ấy bướng bỉnh không nhân nhượng thì hãy để anh ra quyết định nhanh chóng.
“Cái thai này không thể giữ được”
“Được thôi, anh mang đơn ly hôn đến rồi à?”
Lê Nhược Vũ ngước mắt lên và lạnh lùng liếc anh lần hai, nói về chuyện của hai sinh mệnh, giọng điệu cô cứng rắn như thể đang nói về một thỏa thuận.
Lâm Minh bực tức tới cực điểm : “Lê Nhược Vũ, em có thể đừng vô lí như vậy được không?
Bỏ đi đứa bé này cũng là vì muốn tốt cho em thôi!”