Những nỗ lực của Lê Minh Nguyệt cuối cùng cũng có thể nhìn thấy thành quả.
Bụng Lê Nhược Vũ ngày một to lên, độ cong lồi ra càng ngày càng rõ.
Lâm Minh mỗi ngày đều dành một ít thời gian để ở bên cô nhưng Lê Nhược Vũ vẫn quyết định ly hôn.
Lâm Minh thỉnh thoảng muốn sờ bụng cô, nhưng dường như cô đang trả thù, chỉ cần anh vừa đưa tay ra cô liền ngăn tay anh lại Lâu dần, Lâm Minh cũng quen với điều đó.
Trong lòng anh nghĩ, không thể chạm vào đứa bé cũng không sao, chỉ cần vẫn nhìn thấy, chạm được người mẹ là được.
Lâm Minh hít một hơi thật sâu, nén lại sự lo lắng bất an, bỏ xuống tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình đến gần cô.
Mỗi bữa ăn của Lê Nhược Vũ đều được chuyên gia dinh dưỡng đặc biệt chuẩn bị, Lâm Minh xuống phòng bếp kiểm tra, lấy đĩa thức ăn từ tay người hầu đưa đi đến chỗ Lê Nhược Vũ.
Cô đang ngồi phơi nẵng trên chiếc ghế xích đu ngoài ban công, chân đắp một chiếc chăn mỏng giữ ấm Lâm Minh đặt bữa ăn lên bàn bàn bên cạnh, lấy canh gà đút cho cô ăn.
Canh gà đặc biệt được ninh kỹ với các nguyên liệu quý trong vài giờ.
Anh đưa thìa đến môi cô: “Uống chút canh bồi bổ đi, rất tốt cho em và con”
Lê Nhược Vũ không mở miệng, cô từ từ đẩy tay anh ra: “Tay em không gấy, đế em tự uống”
Anh vẫn ngoan cố không chịu buông ra, cô há miệng nghe lời uống một hơi Lâm Minh nghĩ rắng cô đã thỏa hiệp, nhưng thìa thứ hai còn chưa đưa đến nơi đã bị cô “vô tình” làm đổ, Bát và thìa rơi xuống mặt đất cùng với âm thanh vỡ nát giòn tan Nét mặt của Lâm Minh đanh lại, nhưng anh vấn nhấn nại.
Sau đó, chỉ cần anh đến đút đồ ăn thì cô luôn có vô số cách để vô tình làm đố.
Nhưng chỉ cần Lê Minh Nguyệt đến, hoặc cô tự cầm bát ăn thì †ay cô sẽ tuyệt đối không chút run rẩy.
Lâm Minh trong lòng cũng biết, cung không ép cô nữa.
Chỉ là, trái tim bị bóp chặt sắp đến giới hạn cuối cùng, chỉ một chút nữa thôi là anh sẽ sụp đổ.
Lê Nhược Vũ dù thế nào cũng không muốn ở cùng Lâm Minh, bởi vì sợ tư tưởng cố gắng mãi mới trở nên sáng suốt của mình sẽ lại bị sự dịu dàng của anh làm cho rổi loạn Lâm Minh trong phòng làm việc còn cô ở ngoài phòng khách ôm chăn đọc sách, Điện thoại của Hoàng Ánh gọi đến, là Lê Nhược Vũ nhận.
Cô sững sờ một giây rồi mới khôi phục lại bình tĩnh: “Lâm Minh đang ở trong phòng làm việc, để tôi anh ấy đến nghe”
“Được, đứa trẻ Lâm Minh này vì chăm sóc con rồi lại lo lắng chuyện công ty mà gần đây rất mệt mỏi” Hoàng Ánh nói rồi thở dài Lê Nhược Vũ hiểu ý Hoàng Ánh là gì, cũng nghe thấy sự thỏa hiệp trong lời Hoàng Ánh, nhưng cô không muốn chấp nhận điều đó: “Sau khi đứa trẻ ra đời, anh ấy sẽ không cần phải mệt mỏi như vậy nữa.
”
“Lâm Minh quan tâm nhất đến con và đứa bé trong bụng.
Khi đứa nhỏ ra đời, nó nhất định sẽ đặt hết tâm tư lên người con.
Nó sẽ ở lì trong nhà cả ngày để bên cạnh con, đến công ty cũng không muốn đi” Hoàng Ánh thở dài.
Lê Nhược Vũ nhàn nhạt hỏi bà: “Mẹ, mẹ còn muốn con ly hôn với anh ấy không?”
Hoàng Ánh sững sờ, chỉ nghe thấy cô nói: “Mẹ, con đồng ý ly hôn”
Hoàng Ánh ngây ra một lúc, một lúc lâu sau mới định thần lại, còn chưa kịp nói gì thì điện thoại đã bị Lâm Minh giật lấy.
Lê Nhược Vũ thấy Lâm Minh đến thì ngả người ra sau rồi lại tiếp tục đọc sách.
“Mẹ, sao tự nhiên mẹ lại gọi vào số điện thoại bàn?”