Chương 60
Hạ Đông Quân nội tâm đau đớn, chậm rãi mở miệng: “Anh đây, đừng sợ”
Hạ Đông Quân kéo cô từ dưới đất đứng lên, sau đó ôm lấy thân thể run rẩy yếu ớt đó vào lòng, “Không sao đâu, Nhược Vũ, mọi thứ đều qua hết rồi.
” Trong mắt hắn tràn đầy đau lòng, xót xa, sao cô gái này lại phải chịu người ta làm nhục hết lần này đến lần khác như vậy? Nhưng cô chỉ có thể một mình kiên cường gánh chịu, cắn răng không nói lời nào.
Nếu như không phải hắn đuổi đến đây, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng trước mắt, thì đêm nay cô sẽ rời khỏi nhà họ Diệp bằng cách nào?
Với dáng vẻ chật vật này của cô, lại một thân một mình, biết bao nhiêu nguy hiểm cô có biết hay không? Cái kẻ tự xưng là chồng cô kia, vậy mà lại vô tình tàn nhẫn đối với một cô gái như cô, cho dù không phải vợ hắn đi nữa mà chỉ là một người qua đường cũng không thể bỏ đi một cách tuyệt tình như vậy.
Khi người đàn ông đó hầm hầm giận dữ tuyên bố chủ quyền trước mặt mình, cùng với khi Hạ Tư Duệ nói đến những dấu hôn trên người cô, hắn vẫn còn cho rằng, giữa hai vợ chồng họ thực sự có tình cảm.
Nhưng hiện thực trần trụi đã cho hắn biết, cái gì cũng không có.
Hạ Đông Quân nâng mặt cô lên, rồi để cô tựa đầu vào ngực mình, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng cô,”Nếu em muốn khóc, thì ngực anh đây em luôn luôn có thể tựa vào, chỉ cần vùi mặt vào đây, sẽ không có bất kỳ ai thấy em đang khóc.
Nhược Vũ, em không cần phải sợ, anh vẫn ở đây, bên cạnh em.
”
Lê Nhược Vũ bị tạt nước, cả người ướt sũng, rét run cầm cập, tay chân như đông đá, người đàn ông dịu dàng ôm cô vào lòng, tựa hồ muốn đem hết thảy hơi ấm thân thể của cả một đời làm tan rã cái lạnh băng giá trên người cô.
Gò má trắng bệch của cô dán vào ngực hắn, cảm nhận được độ ấm của thân thể hắn, trái tim cô khẽ rung động.
Cảm xúc dồn nén quá lâu một lần nữa không thể kềm chế, Lê Nhược Vũ rốt cuộc bật khóc nức nở trong vòng ôm ấm áp quen thuộc, nước mắt tuôn như phá đê, thấm ướt một mảng áo trước ngực hắn.
Hạ Đông Quân một tay ôm cô, một tay nhẹ nhàng vỗ về lên lưng cô, sự dịu dàng của hắn tựa hồ đang dỗ dành một đứa trẻ, “Anh sẽ đưa em về nhà, Nhược Vũ à, không sao nữa rồi, em đừng sợ.
”
Cô dụi đầu vào lòng hắn khóc nghẹn một hồi, tựa như một con vật nhỏ bị thương run rầy, không nguôi thút thít nỉ non.
Cô đè thấp giọng, hết lần này đến lần khác nghẹn ngào: “Tại sao, tại sao…”
Rõ ràng là cô không hề làm gì cả, càng không làm gì sai, vậy mà tại sao tất cả hậu quả luôn luôn chỉ có mình cô gánh chịu?
Ba năm trước đã như vậy, ba năm sau cũng y hệt như vậy.
Hạ Đông Quân ôm cô trong lòng, cô hỏi một tiếng, hắn đáp lại một tiếng, “Không sao đâu Nhược Vũ, thật sự khong sao đâu mà.
” Hắn nhất định sẽ bảo vệ cô.
Lâm Minh bỏ Lê Nhược Vũ lại một mình lái xe đi, mới đi chưa được bao xa đã dừng lại ven đường hút thuốc.
Hút liên tục ba điếu liền.
Trong màn đêm, khuôn mặt anh tuấn trời ghen người ghét của hắn bị khói thuốc bảng lảng che lấp trở nên mờ mờ ảo ảo, khiến người khác nhìn không rõ biểu cảm trên mặt hắn.
Hắn vầy tàn thuốc ra ngoài cửa xe, xoay vô Lâm một vòng, quay trở lại nơi vừa rời đi.
Nói cho cùng, vẫn không thể yên tâm về người đàn bà vô lương tâm đó.
Cô da mỏng thịt mềm liễu yếu đào tơ, đứng co ro một mình ven đường có khi nào bị chó sói tha đi không?
Nhưng hắn không nờ, con sói tha cô đi lại đến sớm hơn hắn nghĩ.