Lâm Minh muốn mời người về nhà dạy cô, nhưng Lê Nhược Vũ lại từ chối, cô nói: “Em đã sống như con chim nhốt trong lồng rồi, en muốn để con trai cũng phải giống như em, từ nhỏ đã không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
”
Lớp học dưỡng thai có rất nhiều bà bầu cùng đến học, náo nhiệt lại ấm áp.
Cô muốn cảm thụ cảm giác ấm áp như vậy chứ không muốn mỗi ngày đều đối mặt với phòng ở trống rỗng.
Khi nghe câu trả lời như vậy, Lâm Minh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Anh cười khẽ ra tiếng, nụ cười thật châm chọc: “Tùy em vậy”
Anh là sợ cô ra ngoài sẽ mệt mỏi, nhưng cô lại có vô số cách để xuyên tạc ý tứ của anh.
Bất kể anh làm chuyện gì hay nói điều gì dường như tất cả đều sai.
Lâm Minh đứng dậy bỏ lại Lê Nhược Vũ chuẩn bị bước ra ngoài Cô nhìn vẻ mặt tràn ngập lửa giận của anh không khỏi lên tiếng: “Lâm Minh liệu anh có cho rằng em không biết nặng nhẹ hay không?”
Mặc dù đó là một lời châm chọc nhưng cô lại nói ra vô cùng thản nhiên như thể một cơn gió thoáng qua rồi lập tức biến mất.
Anh dừng bước và nhìn cô với ánh mắt nặng nề và sâu thẳm: “Rõ ràng là em biết anh chỉ đối tốt với một mình em”
Anh chỉ là sợ cô lại bị thương hay gặp sự cố ngoài ý muốn một lần nữa.
Nếu anh không quan tâm đến cô thì đã mặc kệ không thèm hỏi cũng như quan tâm đến.
“Nhưng anh vấn luôn dùng bốn chữ vì tốt cho em này để trói buộc cuộc sống của em” Lê Nhược Vũ đếm tỉ mi từng tội của anh: “Ngay từ đầu anh đã lừa dối em, cho dù sau này đã ở bên nhau anh vẫn luôn cho rằng là vì tốt cho em nên mới tiếp tục giấu diểm mọi thứ.
Em tưởng rẳng anh có thể không màng tất cả để cứu em thì anh sẽ không giấu em bất cứ điều gì nữa, nhưng vẫn nói dối em về chuyện của Lâm Niệm Sơ như cũ”
“Anh cho rắng làm như thế là vì tốt cho em nhưng em lại không cảm thấy thế, em chỉ thấy mệt mỏi mà thôi” Lê Nhược Vũ bình tĩnh và mạnh mẽ phản bác lại: “Đi đâu hay làm việc gì, đó đều là tự do của em.
Tuy bây giờ em vẫn là vợ anh nhưng không có nghĩa anh có thể kiểm soát cuộc sống của em”
“Huống chỉ em rất nhanh sẽ không phải là vợ anh nữa, em muốn ly hôn và đó không phải chỉ là lời nói chơi thôi đâu”
Lâm Minh bị cô chọc giận đến mức đóng sâm cửa bỏ đi.
Cô cụp mắt nhìn xuống bụng của mình mà vẫn vô cùng bình tĩnh: “Đừng sợ, cha không có nổi giận với các con đâu mà chỉ là đang nói lời tạm biệt với các con mà thôi”
Khi trở về từ nước Pháp cô đã đồng anh nhưng cô cũng đã chuẩn bị bất cứ lúc nào.
Bây giờ cũng vẫn chưa muộn để nhìn rõ mọi việc.
“Con yêu là các con đã giúp mẹ tìm lại được chính bản thân mình, mẹ rất yêu các con”
Trong lòng Lê Nhược Vũ cảm thấy đau nhói nhưng trên khuôn mặt lại không có bất cứ cảm xúc gì Lê Minh Nguyệt cảm thấy gần đây thái độ của Lê Nhược Vũ rất kỳ lạ, dường như không có chuyện gì có thể khiến tâm trạng của cô ấy thay đổi.
Ví dụ như khi cô ấy cãi nhau với Lâm Minh hay như khi tham gia các khóa học giáo dục tiền sản có người cố ý đến gây sự.