Tuy răng không thấy báo chí đãng, nhưng mà những người sống trong cùng một tầng lớp xã hội đều đã nghe được chuyện này.
Còn có người vậy mà thật sự lấy hết can đảm đi tặng phụ nữ cho Lâm Minh.
Lâm Minh lạnh mặt, đuổi người phụ nữ đó đi, tìm người hỏi thì mới biết là có tin đồn như vậy.
Nhưng thời gian này anh có quá nhiều việc, còn mang theo thư ký nữ đi tham dự các loại yến hội Không phải là bởi vì đối nghịch với Lê Nhược Vũ, cũng không phải là để chọc tức cô.
Mà là bởi vì anh thật sự không có lựa chọn nào khác.
Lễ nghỉ cơ bản phải làm được, các đối tác khác đều mang theo bạn nữ đi cùng, Lâm Minh không thể đi một mình được.
Thái độ của Lê Nhược Vũ đối với anh vốn là lạnh nhạt đến cực điểm, hơn nữa bây giờ trong bụng cô đang mang thai hai đứa bé, Lâm Minh chỉ có thể tìm người khác cùng đi với mình.
Trước kia, Lâm Minh với Lê Nhược Vũ nhiều lần show ân ái, rắc thức ăn cho chó, nhưng mấy tháng gần đây lại không thấy hai người bọn họ xuất hiện cùng với nhau, anh còn mang theo người phụ nữ khác đi tham gia yến hội Cuối cùng, tin đồn nói hai người sắp ly hôn càng ngày càng rầm rộ lên.
Kết quả mọi người đều lầm tưởng ý của Lâm Minh là ngầm thừa nhận tin đồn này, còn có công †y truyền thông liều lĩnh, to gan, lén lút chụp bóng lưng của Lâm Minh với thư ký nữ, rồi đăng lên cả một trang đầu của tạp chí.
Trong phòng làm việc.
Lâm Minh dựa lưng vào ghế da, nhìn tạp chí đang cầm ở trong tay, nhìn lướt qua trang bìa, anh cong môi cười chế nhạo, trào phúng.
Lê Nhược Vũ vì muốn ly hôn mà thật đúng là đã dốc hết mưu kế của mình rồi, bây giờ còn đã biết lợi dụng dẫn dắt hướng phát triển của dư luận để trải đường cho mình.
Còn anh thì đương nhiên sẽ không thỏa mấn mong muốn của cô.
Ly hôn, tuyệt đối không có khả năng này.
Lê Nhược Vũ là của anh, cả đời này của cô đều là của anh Cửa phòng làm việc đang mở, trợ lý Lưu vẫn rất thức thời mà đứng ở cửa gõ vài cái vào khung cửa.
‘Vừa biết làm việc, vừa hiểu biết, biết điều, đây là nguyên nhân mà trợ lý Lưu vẫn luôn được ở lại bên cạnh Lâm Quán.
Lâm Minh tiện tay ném tạp chí sang một bên, hai chân thon dài, đẹp đế, tao nhã vất chéo lên nhau “Vào đi”
Trợ lý Lưu đặt túi giấy kraft lên trên bàn của Lâm Minh: “Tổng giám đốc Quân, đây là văn kiện mà bệnh viện đưa tới, nói là anh vẫn luôn không i lấy, cũng không có gửi cho bọn họ tin tức gì, nên bên đó bèn tự đưa ra quyết định là đưa đến cho anh”
Lâm Minh xoa ấn đường, gần đây hai bên công ty đều bận, anh thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này.
“Cứ đặt ở đó, cậu đi ra ngoài đi”
Trợ lý Lưu lại vẫn chưa rời đi, nhìn Lâm Minh nói: “Đúng rồi, ông ở bên nhà họ Lâm nhờ tôi nhản cho anh, bảo anh tối nay trở về nhà ăn cơm”
“Cha của tôi?”
“Vâng”
“Biết rồi”
Trợ lý Lưu cung kính chào rồi đi ra ngoài.