Tên cặn bã Hà Duy Hùng này, là trong đầu cô ấy có lỗ nên mới có thể nảy sinh thứ tình cảm thật lòng khác lạ đó với anh ta, hừ.
Cô ấy cũng không muốn giải thích, đôi mắt tròn xoe nhìn nhau với Hà Duy Hùng vài phút, sau khi bình tĩnh lại liền trực tiếp hất thẳng tay của Hà Duy Hùng ra, ngẩng cao đầu bước ra ngoài.
Lê Minh Nguyệt đấy cửa đi ra ngoài, nhưng phát hiện Lê Nhược Vũ đứng ở cửa chờ họ.
Lê Nhược Vũ nhìn Lê Minh Nguyệt đột nhiên sắc mặt trở nên u ám nhưng thả lỏng xuống: “Nhanh như vậy đã nói xong rồi sao?”
Chỉ là có chút kỳ lạ, mới chỉ có mấy phút mà thôi, nhanh như vậy thì đã nói rõ rồi sao?
Lê Minh Nguyệt lu mạnh mẽ: “Ừ ừ ừ!
Bọn chị chia tay trong hòa bình rồi.
Sau này kết hôn cũng không liên quan gì đến nhau.
Chị muốn chúc anh ta may mắn và thành công, sớm sinh con trai”
Hà Duy Hùng vừa bước ra ngoài thì nghe thấy điều này, trong lòng anh ta vô cùng khó chịu Nhưng anh ta không thể hiểu được rốt cuộc là khó chịu chỗ nào nên chỉ có thể hãn học nhìn cô gái xấu xí Lê Minh Nguyệt.
Lê Minh Nguyệt đột nhiên nghĩ tới cái gì đó “Đúng rồi, tôi còn có hành lý ở chỗ của anh, sau khi lấy lại hành lý thì chúng ta mới coi như hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.
”
“Còn muốn tìm cơ hội đến nhà tôi sao?” Hà Duy Hùng giễu cợt.
Lê Minh Nguyệt cũng học dáng vẻ cười giễu cợt của anh ta: “Vậy thì anh mau chóng gửi chuyển phát cho tôi cũng được”
Cô ấy xòe tay hướng đến Hà Duy Hùng: “Nếu như anh ngại phiền phức thật sự không muốn gửi thì cứ trực tiếp đưa tiền cho tôi cũng được”
Khuôn mặt tức giận của Hà Duy Hùng càng trắng hơn: “Em đợi một lát tôi sẽ lấy qua, lấy xong rồi thì biến đi cho tôi, sau này không được phép xuất hiện trong tầm mắt của tôi”
“Như thế thì không được, tôi còn phải đi cùng Nhược Vũ, ngộ nhố ngày nào đó gặp anh thì là anh xuất hiện trong tầm mắt của tôi hay là tôi xuất hiện trong tầm mắt của anh nói cũng không chuẩn, anh muốn nói như vậy là đem mọi thứ đổ oan lên người tôi, tôi nhất định không đồng ý” Bỏ đi chút tình cảm vướng bận trong lòng, Lê Minh Nguyệt tự tin lại là một người dũng cảm.
Hà Duy Hùng nói không lại cô ấy, khuôn mặt trắng bệch của anh ta cứ thế nhìn cô đỏ bừng vì tức giận.
Lúc này mới là dáng vẻ mà hai người họ nên có khi ở cùng nhau, Lê Nhược Vũ không nhịn được mà khóe môi cong lên Nụ cười còn chưa được hé mở thì bắp chân cô đột nhiên co giật mạnh, sắc mặt cô căng thẳng.
Hà Duy Hùng phát hiện thấy biểu hiện của cô không đúng, cũng không quan tâm đến Lê Minh Nguyệt liền vội vàng ngồi xổm xuống kéo bắp chân đang co giật của cô: “Chân nào đau? Là chân này phải không?”
Lê Nhược Vũ cần răng gật đầu.
Phụ nữ khi mang thai thường sẽ có những triệu chứng nhỏ này, tháng của thai nhỉ càng lớn thì tần suất co giật chân cũng càng nhiều.
Hà Duy Hùng không quan tâm đến ánh mắt vô cùng kinh ngạc của người khác, đặt lòng bàn tay ấm áp lên chân cô và xoa mạnh bắp chân cô.
Cho đến khi biểu hiện của Lê Nhược Vũ không còn quá khó chịu thì anh lúc này mới dùng lực chậm lại, ngập ngừng hỏi: “Bây giờ đã khá hơn chưa?”
Lê Nhược Vũ muốn nói nhưng phát hiện tư thể giữa hai người quá mập mờ.
Tay của anh ta đến bây giờ vẫn đặt trên cảng chân của cô mà xoa bóp một cách vừa phải.