Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


Cô ấy híp mắt, thật lâu mới quen với ánh sáng, mởto hai mắt ra, chỉ thấy Hà Duy Hùng đang ngồi ở bên giường, vẻ mặt suy sụp, nhìn chảm chắm khuôn mặt cô ấy không chớp.
Lê Minh Nguyệt vô thức che mặt nhìn tôi như khi diễn trò vậy?”
Cô ấy nói rất mạnh mẽ, nhưng giọng nói có chút yếu.
Hà Duy Hùng ngây người cười, cái gì mà anh ao lại †a nhìn cô như khỉ diễn trò? Là chính cô ấy có quá nhiều hình ảnh lấp đầy não của mình, Lê Minh Nguyệt, người phụ nữ này, cô thực sự.
Lê Minh Nguyệt tức giận: “Anh cười cái gì, hiện tại tôi là bệnh nhân, anh còn cười nhạo tôi, không có lương tâm!”
Cô lẩm bẩm, tiếng cười của anh ta càng lúc càng lớn.
Khi tiếng cười tan biến, anh ta đã ngồi cạnh giường cô, khuôn mặt anh ta chỉ cách trán cô hai ba phân.
Cô nhấp miệng, còn chưa kịp nói anh đã lấp kín miệng cô.
Hà Duy Hùng nói: “Lê Minh Nguyệt, em thẳng rồi, tôi sẽ lấy em.”
Lê Minh Nguyệt suy nghĩ hồi lâu nhưng không nghĩ rõ ràng, anh ta nói mình thẳng là có ý gì.
Cuối cùng, chọn một khả năng đáng tin cậy nhất, bình tĩnh từ chối: “Không cần.

Tôi bằng lòng lấy máu mình cho Nhược Vũ, ngay cả khi chết đó cũng là chuyện của riêng tôi.


Mặc dù anh đã mắng tôi chẳng tiếc lời nhưng tôi với anh cũng chẳng có nửa xu quan hệ, anh không cần phải bù đắp cho tôi.
“Ngoài tôi ra thì em có thể lấy ai? Lấy một kẻ nghèo hèn sao?” Hà Duy Hùng cười thâm thúy, cuộc nói chuyện giữa hai người hoàn toàn không cùng một kênh: “Nói không chừng kẻ kia còn muốn hút máu của em bán lấy tiền”
Nhưng ngay cả khi họ không ở cùng một kênh họ vẫn có thể giao tiếp thoải mái.
Họ dường như không hiểu ý nhau, lại dường như là hiểu hết.
Lê Minh Nguyệt vẫn có chút đắc ý: “Vậy thì tôi sẽ không kết hôn, sống một mình cũng tốt.

Dù sao Nhược Vũ cũng có hai đứa con đáng yêu.

Khi em ấy không bế được, tôi có thể giúp em ấy bế nhiên dán lên, cái trán kề sát , cười thâm thúy: “Lê Minh Nguyệt, hi vọng chuyện lần này không phải do em lên kế hoạch từ trước.

Nhưng nếu phải tôi cũng chấp nhận.”
Cô nhìn Hà Duy Hùng ngây người, không biết anh đang nói về cái gì “Nếu như em đồng ý, đám cưới sẽ đối cô dâu ngay lập tức.

Em không cần vội vàng từ chối.


Tôi biết em đang thiếu tiền, nhà em cũng thiếu tiền.
Như trước đây, chúng ta hợp tác.

Dù là hôn nhân trên danh nghĩa, tôi cũng sẽ không đối xử tệ bạc với em.

Muốn kết hôn với tôi hay không thì tự em suy xét”
Lê Minh Nguyệt cố ý nói tránh đi: “Tôi muốn xem Nhược Vũ”
“Lâm Minh đang ở bên cô ấy.

Bây giờ em qua thì cũng chỉ là một cái bóng đèn.

Em có thể đi sau khi cô ấy hồi phục tốt hơn”
Lê Minh Nguyệt nằm xuống một lần nữa ngoan ngoãn yên lặng, đẩy đầu anh ra, và nhìn lên ánh sáng trên trần nhà.
Mắt hơi nhức dưới ánh đèn chói lóa.
Lê Nhược Vũ vừa tỉnh dậy, đôi mắt không quen với ánh sáng có chút chua xót, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.
Lâm Minh đưa tay lên lau thì thấy mắt cô đã mở.
Bụng dưới đã trở nên phẳng lì, hai đứa nhỏ không còn trong bụng cô, nỗi hoảng sợ đập vào tim, cô nắm chặt lấy tay Lâm Minh, nghẹn ngào mà kích động hỏi anh: “Đứa nhỏ đâu? Con tôi đâu? Con tôi đâu rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận