Trong lồng ấp trẻ sơ sinh vắng vẻ, không có một người nào, chỉ có những đứa trẻ sơ sinh đang ngủ rất ngon trong lồng ấp.
Lê Nhược Vũ chỉ hai cái lông ấp trong góc cho anh xem: “Bên trái là Hòa Phong, bên phải là Hạ ty”
Lê Nhược Vũ dán lòng bàn tay lên kính trong suốt, cô muốn đi gặp con: “Tôi muốn đi vào xem, †ôi muốn sờ mặt với tay của bọn nó”
Lâm Minh từ chối: “Sau khi đi vào xem em lại muốn ôm con, xem xong rồi, chúng ta cũng nên quay về thôi.
Đi nghỉ sớm một chút, nghỉ dưỡng thân thể thật tốt mới có thể chăm sóc cho Hòa Phong và Hạ Ly”
Cô túm lấy đồ của anh, cầu xin nói: “Không, tôi không vào, tôi không cần vào, anh để tôi ở đây xem thêm một lúc được không?”
Lâm Minh thở dài: “Nhiều nhất thêm mấy phút nữa, em vẫn còn đang ở cữ, vết mổ còn chưa hồi phục lại, không thể nhiễm lạnh”
“Được, ba phút thôi cũng được.
”
Thấy hai đứa bé như xương với thịt của cô, ánh mắt Lê Nhược Vũ đột nhiên trở nên ấm áp.
Hạ Ly không biết là giống ai, rất thích cựa quậy.
Dù có ngủ rất say, mắt nhảm chặt, cũng thích động đậy cái tay bé xíu, đá cái chân nhỏ.
‘So sánh với em gái thích động đậy, Hòa Phong lại ra dáng anh trai nhỏ hơn, thẳng bé yên lặng ngoan ngoãn năm, không động chút nào.
Ngón tay Lê Nhược Vũ vuốt ve theo đường nét mặt của con, ngũ quan và thân thể của con, dù không được chạm đến thật, trong lòng cũng cảm thấy rất ấm áp.
Nhưng, dường như Hòa Phong không giống những đứa trẻ khác.
Những đứa trẻ khác, dù không thích cựa quậy, cũng sẽ động một chút.
Nhưng Hòa Phong của cô vẫn luôn nằm im ở đó, không có bất kì động tác gì.
Trong lòng Lê Nhược Vũ đột nhiên thắt lại, cô nắm chặt cổ áo của Lâm Minh, hốt hoảng kêu lên: “Lâm Minh, Hòa Phong, Hòa Phong không động đậy!”
Đàn ông không tỉ mỉ bằng phụ nữ, anh nhìn dáng vẻ của con, chỉ cảm thấy trong lòng rất mềm mại, cũng không nghĩ nhiều: “Con đang ngủ, không động đậy là chuyện bình thường”
“Không giống, không giống mài” Lê Nhược Vũ hô ra tiếng: “Mặt Hòa Phong trắng bệch! Hòa Phong không hề cựa quậy chút nào!”
Lâm Minh nhìn kỹ, mới phát hiện ra điều không hợp lý.
Anh cũng không quan tâm điều gì khác, trực tiếp ôm Lê Nhược Vũ vào lồng ấp, bọn họ đến trước mặt con.
Chìa tay ra đụng vào, quả nhiên con vẫn không động đậy.
Cơ thể nhỏ bé của Hòa Phong vấn còn ấm, nhưng tay chân lại bắt đầu lạnh.
Lê Nhược Vũ giấy khỏi vòng tay của Lâm Minh, không quan tâm đến đau đớn nơi vết mổ đi nhìn Hạ Ly.
Hạ Ly giống như những đứa trẻ khác mềm mại phun nước bọt, cơ thể vẫn ấm áp như cũ.
Hòa Phong lại không động đậy.
Toàn thân Lê Nhược Vũ run rẩy: “Sao lại như: thế này, sao lại như thế này… Hòa Phong! Con của tôi, sao con của tôi lại lạnh như thế này! Chắc chắn là lồng ấp trẻ này bị hỏng rồi!
Cô bịt tai, gào thét ra tiếng: “Bác sĩ! Bác sĩ đâu rồi! Bác sĩ! Lồng ấp hỏng rồi! Con của tôi bị lạnh thì phải làm sao! Bác sĩlI”