Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


Lâm Minh sợ vết mổ của cô sẽ rách ra, vội vàng ôm cô lại, không để cô giấy dụa lung tung.

“Lâm Minh chết tiệt! Anh thả tôi raI”
“Con mẹ anh không phải đã nói con sẽ không xảy ra chuyện sao?!”
“Tại sao lại thế này!”
“Không phải anh nói con ở lồng ấp trẻ là an †oàn nhất sao, không phải anh nói con rất tốt sao?”
“Tại sao lại như thế này! Hòa Phong lạnh cả Lê Nhược Vũ điên cuồng lắc Lâm Minh, cô không ngừng giấy dụa, Lâm Minh không giữ nổi, vết mổ của cô lại rách ra “Nhược Vũ! Nhược Vũ em bình tính một chút!”
Máu thấm ra bên ngoài đồ bệnh.

Động tĩnh trong lòng ấp làm ảnh hưởng đến cả bệnh viện, tất cả bác sĩy tá đều rất hốt hoảng.

Bác sĩ vội vàng cấp cứu cho đứa bé đã lạnh lẽo, mà cảm xúc của Lê Nhược Vũ không thể kiềm chế được, chỉ có thể cho cô một liều an thần rồi khâu lại vết thương.


Thấy Lê Nhược Vũ cuối cùng cũng yên lặng ngủ, trong lòng và thân thể Lâm Minh vẫn luôn run rẩy.

Không để ý đến Lê Nhược Vũ đã ngủ thiếp đi, sầm mặt đi nhìn con Mà bác sĩ lại nói, thăng bé đã không còn hô hấp, hoàn toàn không có cách nào cấp cứu được.

Thân thể Lâm Minh không nhịn được run lẩy bẩy, con đã chết rồi.

Không có Hòa Phong, sao có thể trở thành Hòa Phong Hạ Ly được.

Nếu con đã chết rồi, làm sao Lê Nhược Vũ có thể chịu nổi!
Anh ngẩng mạnh đầu nhìn bác sĩ, ánh mắt khát máu đáng sợ: “Không phải mấy người nói con tôi không có việc gì sao?! Không phải mấy người nói con tôi ở bệnh viện là an toàn nhất sao?! Sao con tôi lại xảy ra chuyện, ông nói cho ôi biết rốt cuộc là tại sao?!”
Bác sĩ bị ánh mắt của Lâm Minh làm cho sợ hãi, không nhịn được run rẩy: “Tôi, tôi cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.


Rố ràng là Tình hình của cậu bé và em gái đều rất tốt, chúng tôi cũng không biết, tại sao cậu bé lại không còn thở nữa.


“Ý của ông là, con của tôi là tự nó chết?!” Lâm Minh nằm chặt cổ áo của bác sĩ, giơ tay đấm một cái Bác sĩ ôm mặt, lại không dám phản bác lại, ông ta run rẩy nói: “Chúng tôi đã phái người đi điều tra camera rồi, rốt cuộc có chuyện gì, chắc chắn sẽ có kết quả thôi”
Ánh mắt Lâm Minh hung ác nham hiểm: “Con của tôi xảy ra chuyện, tôi muốn cả cái bệnh viện này chôn cùng nó, tất cả mọi người đều không trốn khỏi việc chịu tội đâu”
Thấy Lâm Niệm Sơ bước vào viện trưởng bị dọa đến toàn thân run rẩy, nếu xử lý chuyện này không tốt, cả cái bệnh viện này sẽ phải thay máu, cái chức viện trưởng này của ông ta chắc chắn cũng không giữ nổi “Sao bên lồng ấp mấy người lại xảy ra chuyện này! Trông trẻ con cũng không được nữa?! Nhiệt độ cơ thể của cậu chủ nhỏ hạ xuống, mấy người cũng không biết đường đi xem xét sao?!”
Y tá trực đêm khoa sản cũng bị dọa cho run rẩy, cũng không dám nói chuyện.

Nửa đêm rồi, người trực vốn đã ít, lại thêm trẻ em trong lồng ấp rất an toàn, dường như sẽ không xảy ra vấn đề tử vong, bọn họ cũng cách nửa tiếng đến một tiếng mới đi xem một lần, ai biết cậu chủ nhỏ lại xảy ra chuyện này.

Nhưng mọi người đều biết, cậu chủ đột nhiên xảy ra vấn đề lớn như thế, chắc chản là do người làm, nếu không sao tay chân lại có thể lạnh buốt trong lồng ấp được.

Dù cho là do người làm hay cậu chủ nhỏ tự xảy ra vấn đề, thì những người này cũng không thoát khỏi việc chịu tội.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận