Lê Nhược Vũ nhìn quanh thì liền thấy Hạ Huy.
Thành đang đứng giữa một nhóm người, anh nhìn cô không chớp mắt, nén lại tất cả cảm xúc của mình, không hề tức giận chút nào.
Trong lòng cô hơi rung động, ánh mắt xinh đẹp ấy phát ra tín hiệu xin cứu mạng Từng yêu cô lâu như vậy, Hạ Đông Quân hiểu ý của Lê Nhược Vũ, trong chốc lát liền hiểu được ý mà cô muốn nói Lâm Minh liếc nhìn cô, hỏi rằng: “Em đang nhìn gì đấy?”
Cô quay đầu lại, bình tính nhìn thẳng vào Lâm Minh: “Đang tìm xem nhà vệ sinh ở đâu, em muốn đi vệ sinh một chút”
Ánh mắt sâu thẩm của anh nhìn chằm chắm vào cô.
Mà cô thì thản nhiên mở miệng nói: “Anh có quen ai ở đây không? Nhờ người trông con giúp một lát để em đi vệ sinh”
Lê Nhược Vũ vừa nói xong thì liền có một người phụ nữ đi đến bên cạnh, chủ động nói rắng muốn giúp cô trông con.
Người phụ nữ ấy mặc một chiếc váy lộ vai khoét cổ chữ “V”, dáng người rất đẹp, trên người còn xịt rất nhiều nước hoa, vừa đến gần đã ngửi thấy một mùi hương nồng nặc.
Lê Nhược Vũ nhìn người phụ nữ trang điểm lòe loẹt này, ôm chặt đứa bé và nói răng cô không đồng ý.
Lâm Minh lặng lẽ liếc nhìn người phụ nữ đó, không kiên nhần mà đuổi cô ta đi, đặt Hạ Ly vào cánh tay trái, rồi lại đưa tay phải ra, nói với Lê Nhược Vũ rắng: “Để anh bế cho.
”
Lê Nhược Vũ hỏi: “Anh bế được không?”
Anh trả lời: “Cũng không phải là chưa từng bế”
Lâm Minh quả là một người cha tốt, anh không hề thiên vị đứa con nào cả, đều yêu hai đứa bé như nhau.
Xương của trẻ sơ sinh còn mềm nên rất khó bế, nhưng anh lại chỉ cần dùng một tay mà cũng có thể bế chắc đứa nhỏ.
Lê Nhược Vũ cẩn thận đặt con vào lòng Lâm Minh, sau đó mới xách váy đi vào nhà vệ sinh.
Lâm Minh ôm con, ngồi xuống, nhìn đứa bé bằng ánh mắt dịu dàng.
Lê Nhược Vũ lặng lẽ đi ra xa.
Có rất nhiều người chưa từng được thấy dáng vẻ dịu dàng lúc ôm con của Lâm Minh Các nghỉ thức của đám cưới đã xong được một nửa, cô dâu và chú rể cũng vừa trao nhắn và hôn nhau.
Cô dâu Lê Minh Nguyệt nhìn Lê Nhược Vũ, bồng nhiên cảm thấy có lẽ sau khi kết hôn thì sinh con luôn cũng tốt.
Kế từ khi có thêm hai đứa nhỏ nà tàn bạo của Lâm Minh đã giảm đi rất nhiều, hình như tính cách cũng tốt hơn, sự dịu dàng giữa hai hàng lông mày dường như có thể khiến người ta chết đuối Lê Nhược Vũ quay đầu nhìn lại, Lâm Minh vẫn ngồi ôm đứa bé ở chỗ đó.
Cứ như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cũng quay đầu lại, họ cùng lúc nhìn nhau Cô cười với anh, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì mà tiếp tục bước đi.
Lê Nhược Vũ đi vào trong hành lang, bống có người kéo cô vào một căn phòng.
Cửa phòng đóng lại, bàn tay rộng của người đó bịt chặt miệng cô, giọng nói dịu dàng mà quen thuộc: “Nhược Vũ đừng sợ, là anh”