Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


“Lâm Niệm Sơ không phải con của con”
Hoàng Ánh ngây người: “Con nói cái gì?”
Lê Nhược Vũ bỏ đi khiến Lâm Minh không thể bình tĩnh nổi, anh vô cùng hối hận: “Lâm Niệm Sơ mang dòng máu của nhà họ Lâm đúng là không sai, nhưng nó không phải con của con!”
Lâm Minh lấy một tờ báo cáo giám định từ trong ba lô ra, lạnh lùng ném trước mặt Hoàng Ánh: “Độ tương tự của mã gen chỉ chiếm một phần tư, nó là con cháu nhà họ Lâm nhưng không nhải con của con”
“Cái gì, ý của con là gì?”
“Cho nên người nên đau khổ phải là mẹ mới đúng, nhưng mẹ lại khiến Nhược Vũ gánh chịu tất cả đến nỗi phải bỏ đi”
Hoàng Ánh mở to mắt nhìn, trong lòng có một dự cảm không tốt.

“Độ tương tự mã gen là một phần tư, điều này nghĩa là gì, chắc hẳn mẹ phải rõ chứ” Lâm Minh dịu dàng ôm cậu bé, nhưng biếu cảm lại vô cùng lạnh lùng: “Lâm Niệm Sơ không phải con trai mà là em trai của con”
Việc Lâm Minh phát hiện ra thân thế của Lâm Niệm Sơ còn phải cảm ơn Lâm Thùy Ngọc vì lỡ lời, nhưng khi biết sự thật rồi anh lại chọn cách giấu giếm.

Bởi vì lúc đó Nhược Vũ đã chấp nhận thân phân của Lâm Niệm Sơ rồi, nếu anh còn làm lớn chuyện sẽ chỉ khiến cha mẹ oãi nhau.


Anh lựa chọn giấu giếm vì muốn chuyện này sớm lắng xuống.

Cha và mẹ đã lớn tuổi rồi, anh không muốn mẹ bị chuyện này làm cho khó xử.

Không ngờ sự nhẫn nhịn của ai lại trở thành vĩ khĩ sắc bén để mẹ làm tổn thương Nhược Vũ và con Nói cho cùng, người thật sự khiến Nhược Vũ, buộc cô phải rời đi chính là mẹ và bản thân anh.

Là anh vô cớ khiến cô phải chịu đựng những chuyện này, thậm chí khiến cô mất đi đứa con yêu quý của mình.

Hoàng Ánh rên rỉ: “Mẹ không tin, chắc chản là kết quả giám định sai rồi, lúc trước mẹ đã làm xét nghiệm cho con và Lâm Niệm Sơ, kết quả mã gen đã trùng khớp rồi, Lâm Niệm Sơ chính là con của co “Con và Lâm Niệm Sơ lấy mẫu làm xét nghiệm hoàn toàn không có vấn đề gì, cò me chắc chản là mẫu tóc mẹ mang ệ giám định hoàn toàn không có vấn đề gì sao?
Lâm Minh nhìn chăm mẹ mình: “Thật sự là tóc của con và Lâm Niệm Sơ? Mang đến bệnh viện tống cộng đã qua tay mấy người rồi?”
“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi con nói xem, rốt cuộc sao lại thế này!”
Dương Tuyết Nhi bị Hoàng Ánh bắt nói, cô cũng thấy có chỗ không hợp lý, run rẩy giải thích “Dì, đì không biết…con cũng không biết.


.


“Sao lại không biết! Dì bảo con lấy tóc của Lâm Minh, tóc của Niệm Sơ cũng là dì đưa cho con, để con tự mình đến bệnh viện làm kiểm tra DNA! Sao con có thể không biết?”
Dương Tuyết Nhi bị dọa đến nỗi chảy nước mắt “Tổng giám đốc Quân… Thật ra con không thể lấy được tóc của anh ấy”
Lâm Minh và Lê Nhược Vũ không thích cô ta, cô ta vào phòng mấy lần cũng không tìm được tóc.

Còn không có cơ hội vào được phòng tắm nên không thể lấy được tóc của Lâm Minh.

Hoàng Ánh mở to hai mắt chất vấn: mang đi kiểm tra kia là của ai?”
“Là.

.

là…là của ông chủ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận