Nhưng dù thế nào thì cô ta cũng không thể ra được, những ngày tháng còn lại của Lâm Thùy Ngọc đã định là phải trôi qua trong cảnh giam cầm thế này.
Không có tự do, không có hy vọng, cô †a phải bị nhốt trong phòng bệnh nhỏ hẹp này tới ngày chết đi Bởi vì là người mà Lâm Minh đích thân đưa tới, anh còn đích thân dặn dò là phải trông coi cô †a cẩn thận, không được phép xảy ra bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào nên bệnh viện tâm thần này trông coi Lâm Thùy Ngọc rất gắt gao, vừa sợ cô ta xảy ra chuyện gì, lại vừa sợ cô ta chạy mất.
Mỗi ngày Lâm Thùy Ngọc đều ngây ngốc cùng những bệnh nhân tâm thần khác, cô ta gần như bị tra tấn đến sắp phát điên, nhưng cô ta không điên, cô ta càng tỉnh táo lại càng bị tra tấn nặng nề hơn.
Mấy bệnh nhân tâm thần đó mỗi ngày đều điên điên khùng khùng, chỉ có duy nhất khi đêm khuya đi ngủ thì thần kinh bị buộc chặt của Lâm Thùy Ngọc mới có thể thả lỏng được một chút.
Tất cả những chuyện mà cô ta đã làm như một cuốn phim điện ảnh hiện hết lại trong đầu cô †a, khi đó cô ta kìm lòng không đậu mà bắt đầu phác họa lại hai chữ hối hận.
Cô ta nghĩ, nếu ban đầu cô ta không đi mơ ước những thứ hư vô không thuộc về mình, nếu cô ta không nhớ thương Lâm Minh, nếu cô ta không hưởng thụ cảm giác được người khác gọi là vợ của tổng giám đốc Lâm thì cô ta cũng sẽ không bị Lâm Minh đuổi đi đến thành phố Hà Nội, tứ cố vô thân chỉ có thể về nhà cũ, Nếu không phải trong lòng cô ta mang theo sự oán hận mà mang con trai của chị mình quay về thành phố Hà Nội để báo thù Lê Nhược Vũ thì cô ta cũng đã không phải lưu lạc tới bước đường bây giờ.
Lâm Thùy Ngọc đã ảo tưởng quá nhiều, nếu cô ta không mơ ước những thứ không thuộc về mình đó, cũng sẽ không bởi vì sự oán hận và đố ky nhất thời mà đánh mất chính bản thân mình, nếu cô ta chỉ làm những việc đúng bổn phận của mình thì có lẽ cô ta cũng có thể tìm được một người chồng thương yêu cô ta, sinh một đứa con đáng yêu, giản dị bình yên mà sống hết cuộc đời, mà không phải lăn lộn ở đây cùng với một đám bệnh nhân tâm thần không hề có tương lai, cùng nhau chờ đợi cái chết.
Cô ta mới chỉ hơn hai mươi tuổi, cuộc đời sau này còn rất dài…cô ta phải sống ở một nơi người không ra người quỷ không ra quỷ như thế này đến hết phần đời còn lại Cho tới lúc này Lâm Thùy Ngọc mới hiểu ra, tự do so với mặt mũi và hư vinh quan trọng hơn rất nhiều.
Cô ta làm nhiều việc như thế, mục đích duy nhất chính là để hãm hại Lê Nhược Vũ, để Lê Nhược Vũ phải nếm trải sự đau khổ và khó chịu của cô ta, hãm hại Lê Nhược Vũ để sau đó cô ta có thể chiếm được tất cả mọi thứ của Lê Nhược Vũ.
Cô ta làm được một nửa, cô ta làm cho Lê Nhược Vũ tan nát cõi lòng bỏ đi, cũng làm cho Lê Nhược Vũ phải đau khổ, khó chịu, nhưng cô ta cũng không biết rằng bây giờ cô ta rốt được được.
coi là thành công hay thất bại Nhưng dù cho là thành công hay thất bại thì trong lòng cô ta đều rất hối hận, cô ta tình nguyện mình mãi là một nhân viên quèn ở tập đoàn Lâm thị Mà Lâm Niệm Sơ cuối cùng cũng không bị cô †a đẩy đi xa.
Lâm Niệm Sơ là con cháu của nhà họ Lâm , thân thế của cậu bé cũng không bị giấu giếm nữa, cha Lâm Minh lựa chọn công bố với mọi người.
Hành động này coi như là một lời giao phó với Lâm Minh, cũng coi như là phụ trách về việc năm đó.
Lâm Niệm Sơ vẫn được nuôi bên người Hoàng Ánh, điều khác nhau chính là Lâm Niệm Sơ cũng không còn cách nào có thể gọi Hoàng Ánh là bà nội tiếp được nữa.
Khi Hoàng Ánh nhìn Lâm Niệm Sơ cũng không thể cười tiếp được nữa, sự yêu thương mà năm đó bà dành cho Lâm Niệm Sơ và sự những hành vi khinh rẻ Lê Nhược Vũ đều biến thành lưỡi đao sắc bén nhất, không ngừng cứa từng nhát từng nhát lên ngực bà.
Mà những vết thương nông sâu không đồng nhất đó cuối cùng lại để lại một khuôn mặt cười trào phúng trên tim bà, châm chọc những suy nghĩ ngu xuẩn của bà.
Tới tận bây giờ bà mới hiểu được Lâm Minh bảo bà thay đổi vị trí để suy nghĩ là có ý gì.