Đột nhiên nghe một tiếng va chạm cực mạnh, thân xe chợt rung lên một cái.
Lê Nhược Vũ nghe thấy bên cạnh mơ hồ truyền tới một tiếng rên rỉ, đang định đi kiểm tra tình trạng của hắn, xe chợt lách vào một cái cua gắt, khiến trọng tâm cô không vững liền ngã nhào.
Thật chặt gượng dậy vào ghế ngồi, ngẩng đầu nhìn về phía người ngồi căng thẳng ở ghế lái, giọng nói hơi run rẩy: "Lâm Minh, anh, anh ổn chứ?"
Mặc dù sắc mặt rất khó coi, nhưng Lâm Minh vẫn nhếch môi cười, giọng biếng nhác cợt nhả: "Tôi còn chưa cưới em mà, sao có thể không ổn được?"
Lê Nhược Vũ cau mày: "Anh có thể nghiêm túc một chút hay không hả! Bọn họ rốt cuộc là ai? Tại sao phải đuổi tận giết tuyệt anh? Chúng ta, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Cô có cảm giác thân xe đã bị tổn hại nặng, dòng xe phía sau cũng càng ngày càng gần.
Một khi bọn họ đuổi kịp, hai người bọn họ tay không tấc sắt, hoàn toàn trở thành cá nằm trên thớt, mặc người chém giết!
Lâm Minh nãy giờ vẫn một mực chú ý tình hình quân địch, nghe vậy bỗng nhiên cúi đầu nhìn về phía cô: "Sợ à?"
Lê Nhược Vũ nhìn chằm chằm vào hắn không nói gì.
Nói nhảm, tình cảnh sống chết ngàn cân treo sợi tóc này, đương nhiên là sợ, làm gì có ai không sợ chết chứ ?
"Pằng pằng pằng!"
Lại một tràng tiếng súng nổ vang, xe lắc lư rung chuyển, bánh xe bị bắn thủng một lỗ.
Thấy trong con ngươi cô gái nhỏ bé bên cạnh đã ngân ngấn nước vì sợ hãi, nhưng vẫn cố chịu đựng không khóc òa lên, trong lòng Lâm Minh chợt nảy lên một tiếng ‘thịch’, hỏi: "Tin tôi không?"
Nhìn đôi mắt đen thâm thúy kiên nghị của hắn, cặp mắt đào hoa ngả ngớn ngày thường lúc này toát lên sự trầm ổn làm người an lòng, Lê Nhược Vũ cắn răng, gật đầu một cái.
Không tin thì có thể làm gì? Bây giờ bên cạnh cô chỉ có hắn!
Lâm Minh cười, không phải nụ cười giả tạo ngoại giao của các chính trị gia như trước kia, mà là nụ cười phát ra từ con tim.
Lâm Minh tay trái nắm vô lăng, tay phải vươn về phía cô: "Nắm lấy.
"
Nhìn bàn tay đưa đến trước mắt, Lê Nhược Vũ lúc này mới chú ý trên tay hắn không ngờ đã đỏ thẫm một mảng.
Hắn bị thương?
Cầm hắn tay cẩn thận kiểm tra, phát hiện vết thương trên mu bàn tay.
Nhớ lại lúc tiếng súng đầu tiên vang lên, cảnh tượng hắn ưu tiên bảo vệ mình nằm xuống, chẳng lẽ là bị thương khi đó?
Lê Nhược Vũ trong lòng nói không ra tư vị gì nữa.
Lâm Minh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, dùng một chút sức kéo người ung dung khảm vào ngực mình: "Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em.
"
Nói xong, liếc nhìn đoàn xe phía sau sắp vây quanh mình, xoay chết vô lăng về phía bên trái, xe đột nhiên va chạm ầm ầm với lề trái đường.
Ngay vào lúc này, Lâm Minh liền mở cửa xe, ôm Lê Nhược Vũ lập tức nhảy ra khỏi xe, nhào về phía lan can lề trái đại lộ!
"Anh điên rồi sao!"
Ngay trong lúc xe đang chạy tốc độ cực cao lại nhảy ra khỏi xe, hắn nhất định là điên rồi!
Đi đôi với một tràng tiếng súng nổ vang là tiếng thắng xe phía sau cùng tiếng va chạm, Lâm Minh vững vàng che chở cho Lê Nhược Vũ lăn xuống dốc ven đồi.
Không biết lộn bao nhiêu vòng, hai người rốt cuộc đụng vào một cây đại thụ mới dừng lại.
Lê Nhược Vũ ôm miệng nôn khan, vùng thoát khỏi vòng tay đang ôm trong ngực của Lâm Minh, lúc này mới phát hiện hai người đang ở một nơi nào đó trong rừng rậm, trên mặt đất đều là cỏ dại bụi cây, trên cánh tay, trên đùi cô mặc dù có trầy da chảy máu, nhưng vẫn không có gì nghiêm trọng.
"Hừ! "
Nghe được tiếng kêu ẩn nhẫn cố kìm nén, Lê Nhược Vũ lập tức đỡ người bảo vệ mình dậy, lo lắng hỏi: "Lâm Minh, Lâm Minh, anh có sao không!"
Lâm Minh chống tay gượng đứng dậy, mệt mỏi tựa vào thân cây, nhếch khóe môi, một lần nữa khôi phục dáng vẻ ngả ngớn thường ngày, ngước mắt nhìn cô gái vẻ mặt lo lắng, cười nói: "Tôi đã nói rồi, còn chưa cưới em, tôi làm sao mà chết được.
"
"Cho cho tôi anh bị thương chỗ nào? Á!" Lê Nhược Vũ không có tâm trạng hưởng ứng câu pha trò của hắn, nhanh chóng kiểm tra vết thương trên ngườ hắn i.
Nhìn một lượt từ trên xuống, liền phát hiện sau vai hắn trúng đạn!
Máu cơ hồ nhuộm đỏ một mảng lưng áo.
Tình hình đó cho thấy, hắn trên cả hành trình vừa lái xe vừa che chở cô, thời điểm nhảy xe cũng vẫn vững vàng che chở cho cô!
Cô không có chuyện gì, nhưng hắn!
Tim cô bỗng đập mạnh một cách khó hiểu.
"Lâm Minh! " Thanh âm Lê Nhược Vũ mang theo một tia nghẹn ngào.
"Suỵt!" Lâm Minh bỗng nhiên cầm tay kéo người vào trong ngực mình, "Im lặng một chút, đừng dẫn dụ sự chú ý của bọn chúng, người cứu viện lập tức tới ngay.
"
"Vết thương của anh! "
"Không chết được, " Lâm Minh vỗ vỗ lên đỉnh đầu cô đầy vẻ cưng chiều, giọng nói như dỗ trẻ con, "Ngoan nào, một chút nữa thôi.
"
Nghe được thanh âm yếu ớt của hắn, Lê Nhược Vũ chớp chớp mắt, thở ra một hơi, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Anh không sao thì tốt, dù sao tôi cũng không muốn anh xảy ra việc gì.
"
Lâm Minh ôm cô, nghe thấy giọng mũi cô nức nở đau lòng lẩm bẩm, khóe môi không tự chủ nhếch lên thành một độ cong mị hoặc thỏa mãn!
Đúng như lời Lâm Minh, trong lúc bọn người truy đuổi còn chưa tìm ra bọn họ, tiếng còi xe cảnh sát đã inh ỏi vang lên, những người đó lúc này chỉ biết hoảng hốt chạy tháo thân.
Người của Lâm Minh cũng kịp thời đuổi tới, đưa bọn họ đi bệnh viện.
Một giây trước khi rơi vào hôn mê, Lâm Minh vẫn cố chấp níu cổ tay Lê Nhược Vũ, nói: "Chờ gặp mặt lần nữa, hãy nói cho tôi biết em là ai! "
Lê Nhược Vũ nén lệ liên tục gật đầu: "Chỉ cần anh không chết, tôi sẽ nói cho anh biết.
"
Lực độ trên cổ tay biến mất, Lê Nhược Vũ nhìn người rơi vào trạng thái hôn mê, không biết hắn có nghe thấy lời mình hay không.
Một đêm kinh hoàng như phim hành động, lúc này đã hoàn toàn hạ màn.
Nhưng trong lòng Lê Nhược Vũ vẫn không cách nào bình tĩnh, dù bây giờ cô đã an toàn nằm trên giường ngủ, nhưng trong đầu đều là bóng dáng người xả thân che chở cho mình.
Không biết vết thương hắn có nặng hay không, đã tỉnh chưa!
Chảy nhiều máu như vậy, lại còn hôn mê, chắc chắn là rất nghiêm trọng phải không?
Lê Nhược Vũ cả đêm mất ngủ.
Lần đầu tiên, bởi vì lo lắng cho người đàn ông cầm thú đó mà mất ngủ!
Hiển nhiên Lâm Minh bị thương từ đầu đến cuối đều giấu nhẹm không cho người nhà biết, mẹ hắn gọi điện thoại đến mấy lần, đều là hỏi thăm Lâm Minh đi công tác đã trở về chưa, có chủ động liên lạc cô hay không các kiểu.
Lê Nhược Vũ vừa nghe liền biết bà vẫn chưa biết chuyện Lâm Minh bị thương nằm viện.
Vì không muốn để cho mẹ chồng phải bận tâm, Lê Nhược Vũ dĩ nhiên cũng sẽ không nói, chỉ tùy ý trò chuyện vài câu lấp liếm cho qua.
Một tháng trôi qua, trong lòng Lê Nhược Vũ vô số lần muốn lấy hết dũng khí đi bệnh viện thăm Lâm Minh một chút, muốn nói cho hắn biết thân phận thật sự của cô, nhưng cuối cùng vẫn chần chừ.
Đang chuẩn bị bước ra cửa, nhưng lại nhận được điện thoại của hắn trước một bước, Lê Nhược Vũ vội vàng kích động nhận: "Lâm Minh!"
"Đơn ly hôn ký xong chưa? Đừng nói là chỉ một cái tên thôi mà cô ký lâu như vậy nhé!"
Đối phương đổ ập lời nói lạnh lùng như một chậu nước đá xuống xuống đầu cô, trong nháy mắt làm nguội lạnh nhiệt tình của Lê Nhược Vũ, sững sờ mấy giây, Lê Nhược Vũ hạ thấp giọng hỏi: "Đơn ly hôn? Anh không đưa cho tôi tôi làm sao ký?"
Không biết tại sao, lúc này nhắc đến chuyện ly hôn, tự đáy lòng lại có chút không thoải mái.
"Hừ! Bớt giả vờ ngu ngơ cho tôi! Ngay ngày thứ hai cô trở về nước, trợ lý của tôi liền lập tức gởi giấy tờ qua cho cô rồi.
" Giọng nói không chút cảm xúc của Lâm Minh tiếp tục truyền tới, " Nhà Hạ Tư Duệ đúng không? Đừng nói là cô không nhận được.
"
Nghe nói như vậy, Lê Nhược Vũ đột nhiên lóe lên ký ức về buổi sáng sớm nhận được bưu kiện hỏa tốc, cái ngày mà cô đến tập đoàn Good Times ký hợp đồng, chẳng lẽ đó chính là đơn ly hôn hắn gửi tới?
Từ hôm đó đến nay cũng bận bịu nhiều việc nên quên béng việc giao hàng hỏa tốc này, cho tới đến bây giờ vẫn còn chưa mở ra!
"Cho cô 24 giờ, ký tên xong gửi trở lại cho tôi! Nếu không! Hừ!"
Câu kế tiếp dù chưa nói xong, nhưng vẫn chứa đầy nguy hiểm.
Lạnh lùng cúp điện thoại, Lâm Minh lại nhận một cú điện thoại khác.
Nghe được báo cáo ở đầu kia, gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của Lâm Minh phủ đầy sương lạnh: "Dám động đến người phụ nữ của tôi, cũng không nghĩ tới hậu quả sẽ như thế nào, xử lý sạch sẽ cho tôi!"
"Dạ!"
Ngày hôm đó những kẻ ôm lòng dồn hắn vào chỗ chết, lại còn dám động tay động chân với người phụ nữ hắn yêu thương, đám tàn dư và cả người chỉ thị đã tra ra toàn bộ, hơn nữa còn phải khiến chúng trả giá đắt.
Còn bây giờ, chỉ cần chhờ người đàn bà đầy tâm cơ đó ký xong đơn ly hôn.
Chờ ly hôn thành công, hắn liền đi tìm con mèo con của hắn ngay!
Nhớ lại lúc hình ảnh con mèo hoang nhỏ kia quan tâm mình lệ rơi đầy mặt, Lâm Minh vốn mặt luôn âm trầm lạnh lẽo không tự chủ phô ra nụ cười!
Mà Lê Nhược Vũ bên kia, sau khi để điện thoại xuống, liền lập tức đi tìm bưu kiện gửi đến ngày hôm đó.
Mở ra, đúng là mấy chữ to tướng rõ ràng trên giấy —— Đơn ly hôn.
Quả nhiên.
Hắn còn muốn kết thúc cuộc hôn nhân này hơn cả cô!
Lê Nhược Vũ bỗng nhiên mất hết sức lực ngồi đờ người ở mép giường, nhìn đơn ly hôn trong tay.
Nếu là một tháng trước, bảo đảm cô sẽ sung sướng như nhặt được bảo vật, thật hưng phấn ký tên, gửi về cho người đàn ông cầm thú đó, sau đó anh đường anh tôi đường tôi, không ai làm phiền ai nữa.
Nhưng bây giờ, thấy cái thỏa thuận này, tuy chỉ là một tờ giấy nhẹ bỗng, nhưng ở trong tay phút chốc nặng ngàn cân.
"Nhược Vũ, Nhược Vũ!" Lúc này Hạ Tư Duệ hớt hơ hớt hải chạy vào, Lê Nhược Vũ lập tức giấu tài liệu đi, nhìn về phía cô, "Sao thế?"