Hiện tại cô không chỉ có một mình, cô nhất định phải đem lại cho con điều kiện sống tốt nhất.
Ngước lên nhìn cậu trai trước mắt, cậu ta đang nhìn cô, ánh mắt trong ngần: “Đi hay ở tùy chị chọn”
Trần Hi Tuấn không có suy nghĩ gì đen tối, cậu ta thích Lê Nhược Vũ, cũng chỉ là thích mà thôi.
Không nhất quyết phải có cho bằng được, cậu ta thích Lê Nhược Vũ và quý mến cả cô con gái bé bỏng xinh đẹp của Lê Nhược Vũ, mong cho mẹ con họ sống tốt, nếu như bản thân có thể giúp được họ thì càng tốt, chỉ vậy mà thôi.
Lâm Minh thì ngược lại, họ là hai thái cực khác hắn, thứ mà Lâm Minh thiếu chính là thứ mà Trần Hi Tuấn có thừa.
Trần Hi Tuấn chỉ trao cho cô quyền lựa chọn, không lấy danh nghĩa yêu cô, muốn tốt cho cô để ép buộc cô phải sống một cuộc đời theo kế hoạch đã vạch sẵn.
Lê Nhược Vũ ôm con, hàng mi khẽ chớp: “Trần Hi Tuấn”
“Em đây”
Cậu ta mỉm cười, gương mặt tuấn tú rạng ngời: “Đừng cảm thấy áp lực, em sẽ không ép chị, chị có đầy đủ thời gian để cân nhắc”
Tuy Trần Hi Tuấn nhỏ hơn cô hai tuổi, nhưng có những lúc, cậu ta tỉnh táo hơn cô rất nhiều.
Cứ gắng gượng mãi cũng vô ích, chỉ có khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, độc lập mà thôi.
Cô cũng nhoẻn cười, ánh mắt bình thản: “Cảm ơn cậu”
Trần Hi Tuấn bước lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô và đứa trẻ: “Cảm ơn chị đã cho em cơ hội này”
Cô cúi mắt nhìn con, không từ chối chiếc ôm kia, ánh mắt cô đong đầy sự ấm áp: “Cũng là cho bản thân tôi một cơ hội…”
Tuy tính tình Trần Hi Tuấn ngang bướng, lời nói và hành động cũng không lễ độ, nhưng lại rất thích trẻ con.
Tiền đề phải là những đứa trẻ ngoan ngoấn ưa nhìn, bé Hạ Ly của Lê Nhược Vũ phù hợp vượt trên cả yêu cầu, Lê Nhược Vũ ở lại cô bé không hề có bất cứ ý kiến gì mà còn tỏ ra rất vui vẻ.
Vì có thể chơi cùng với trẻ con nhà khác nữa.
Vốn dĩ là căn hộ của Trần Hi Tuấn nhưng để Lê Nhược Vũ yên tâm ở lại nên Trần Hi Tuấn đã mua luôn cả căn hộ láng giềng để nơi này cho Lê Nhược Vũ và Trần Hi Lam ở.
Lê Nhược Vũ tuy không nói gì nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ rằng Trần Hi Tuấn thật sự chân thành.
Nhưng hiện tại, cô thật sự vẫn chưa thể buông bỏ tất cả để bắt đầu lại một cuộc tình mới.
Từ trước đến nay Trần Hi Tuấn chưa bao giờ muốn ép buộc Lê Nhược Vũ cả.
Cậu ta cảm thấy Tình cảm thì phải là tự nguyện từ hai phía và cho nhau sự tự do nhất định, có câu dưa hái xanh thì không ngọt mà Thời gian lặng lẽ trôi qua, Lê Nhược Vũ vẫn chưa bao giờ đáp lại tình cảm của cậu ta.
Trần Hi Tuấn là một người vô cùng lạc quan, chỉ cần chưa từ chối rõ ràng, chưa nói rằng mình không có cơ.
hội nào cả đã là tín hiệu tốt lắm rồi Hạ Ly ngày một lớn lên.
Khi cô bé tròn một tuổi, Lê Nhược Vũ dưới sự che chở của Trần Hi Tuấn cũng đã tìm được ý nghĩa của cuộc sống Lúc đó Lê Nhược Vũ đã nghĩ răng sẽ cho Trần Hi Tuấn một cơ hội, như vậy mới là công bằng với cậu ta Nhưng mỗi khi cô nhìn thấy Trần Hi Tuấn, cô lại cảm thấy như nhìn một người thân trong gia đình của mình mà thôi.
Vì vậy lời đã đến đầu môi mà vẫn không thể nói thành câu được.
Trần Hi Tuấn không vội biết đáp án của cô nhưng cô lại tự bắt bản thân phải sớm đưa ra đáp án.
Cuối cùng, lại là Trần Hi Tuấn đến an ủi cô: “Chị quên rồi tư? Chị chỉ cần làm ra thành tích, mang lại cho em giá trị đủ lớn thì sẽ không còn là nợ nần gì nữa cả.
Trừ khi chị cảm thấy mình không bao giờ có thể hoàn thành được cái gì, cả cuộc đời luôn tâm thường vô vị như thế.
Vậy nên chị mới muốn dùng tình cảm để báo đáp à?”