Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


Hồi đầu, còn có người phụ nữ mặt dày, dựa vào chống lưng mà muốn trèo lên giường của anh.

Kết quả, không trèo được lên giường thì thôi không nói đi, còn bị ném ra ngoài mà không có mảnh vải che thân Sau nhiều lần như thế, cũng không còn ai dám mạo hiểm nữa.
Ngay khi tất cả mọi người đang cúi đầu chuẩn bị nghe trách phạt, đột nhiên một bài nhạc phim hoạt hình vang lên rất rõ ràng, và mọi người nhìn nhau, cả người căng cứng lại Không biết là ai đã không tắt nhạc chuông ở chỗ làm, còn nhằm ngay lúc Chủ tịch có mặt mà vang lên Mà chuông điện thoại vang lên thì thôi không nói, đằng này còn là một bài nhạc trẻ con như vậy, quá điên rồi…
Các cô còn chưa kịp chửi thầm cho xong thì đã có người nhận điện thoại.
“Alo?”
Giọng nam êm dịu, dễ nghe lại khiến mọi người trợn mắt, há hốc mồm.
Vậy mà, vậy mà lại là… vị chủ tịch mặt lạnh Tất cả mọi người đều khép cả cơ mông, kinh ngạc nhìn vẻ mặt bất ngờ dịu đi của chủ tịch.
Chủ tịch cầm điện thoại di động đi qua một bên, không còn giọng điệu lạnh lùng khi khiến trách cấp dưới nữa, giọng nói dịu dàng, mềm mại: “Là Hòa Phong hay là Lâm Chí Linh đấy?”
“Cha, cha! Cha, chat”
Hai giọng nói trẻ con, lanh lảnh quyện vào nhau, không phân biệt được là ai với ai.

Hai đứa vui vẻ hét lên một hồi rồi cuối cùng cũng dừng lại, cuối cùng, người nói chuyện là Hòa Phong.
“Em trai hôm nay không thoải mái.

Dì Minh Nguyệt và dì Ôn Hòa đưa em trai đến bệnh viện để tiêm.

Em trai rất ngoan ngoãn, không có khóc.
Dì Ôn Hòa nói chúng con ngoan quá, để thưởng cho chúng con nên đã dẫn chúng con đi công viên trò chơi…”
Nói đến thì cũng thấy kì, rõ ràng là lúc trước Hòa Phong gầy hơn, lại còn sinh non, sau này lớn lên thì bé Cảnh lại thấp hơn Hòa Phong một nắm †ay, trông thẳng bé như nhỏ hơn nửa tuổi.

Ai không biết sẽ cho rằng ai đứa nhỏ này kém nhau một tuổi, nhưng thật ra, chúng nó trạc tuổi nhau.
Lúc đầu cũng không phân biệt được đứa nào lớn hơn, gọi ai là em cũng không ổn.

‘Sau đó thì đơn giản là so coi đầu đứa nào to hơn, bé Hòa Phong trên cơ, dẫn đầu gọi bé Cảnh là em trai Bé Cảnh không nói nhiều, tính cách cũng nhẹ nhàng, liền ngoan ngoãn gọi Hòa Phong là anh trai, không hề tranh cãi gì.
Ban đầu, Hà Duy Hùng còn nói đùa rằng hai cậu nhóc không nố phân chia cao thấp, không ngờ rằng vì bé Hòa Phong chủ động gọi một tiếng em trai mà đã có kết quả rồi.
Nghĩ đến hai đứa trẻ, ánh mắt Lâm Minh dịu đi ít nhiều: “Khi đến công viên giải trí, con nhớ phải cảm ơn dì Ôn Hòa.

Tuy nhiên, sau này không được như thế nữa, con muốn đi đâu thì cứ nói với cha”
Hai đứa bé rất nghe lời cha mình, hai cậu bé cùng nói: “Cháu cảm ơn cô Kiều Như ạ!”
Chí Linh thắc mắc: “Cha ơi, tại sao chỉ cảm ơn cô Kiều Như thôi vậy, chẳng lẽ không cần cảm ơn dì Minh Nguyệt sao?”
Ánh mắt Lâm Minh bình tĩnh, giọng nói bình thản, vô ý tiết lộ ra điều gì đó: “Dì Minh Nguyệt là người một nhà với chúng ta, không cần khách sáo như vậy”
Hai cậu bé còn nhỏ, nhất định sẽ không bị bỏ ra ngoài đường, nhất định Lê Minh Nguyệt và Phan Kiều Như vẫn chăm sóc hai đứa nó.

Hai cậu bé có thể nói cùng một lúc, cũng đã bắt đầu một chủ đề mới.

Cả Lê Minh Nguyệt và Phan Kiều Như đều có thể nghe thấy lời anh nói.
Lời này của anh nghe thì có vẻ vừa khách sáo vừa lịch sự nhưng thực tế lại là đẩy Phan Kiều Như ra bằng một câu cảm ơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận