Lâm Minh nhếch môi, đôi mắt sâu xa khó đoán: “Cô ấy về rồi”
Cuối cùng cô cũng về rồi.
“Ai vê?” Phan Kiều Như hỏi.
Đôi mắt sâu thắm của Lâm Minh thoáng qua vẻ âm u, giọng của Phan Kiều Như làm anh tỉnh táo hơn chút Anh không trả lời câu hỏi Phan Kiều Như mà cầm điện thoại di động lên, ngón tay dài vừa bấm số vừa đi vào trong nhà hàng Trợ lý Lưu đáng thương mới vừa kết thúc bôn ba ở nước ngoài, thuận lợi giành được hạng mục trong tình huống cậu chủ không có ở đây.
Máy bay vừa đáp đất đã nhận được cuộc gọi thúc giục của cậu chủ, trợ lý Lưu cảm thấy mình sắp biến thành cải thìa đáng thương rồi.
Kể từ sau khi cô chủ rời đi, ba năm nay trợ lý Lưu luôn bị bóc lột.
Lúc cô chủ còn ở đây, hơn một nửa tâm tư của tổng giám đốc đều đặt ở nhà, nửa còn lại mới dùng vào việc ở công ty.
Cô chủ vừa đi là tổng giám đốc lại chỉ dồn hết tâm sức cho công ty, tất cả nhân viên của Lâm Thị đều phải mệt mỏi theo.
Nhưng hiệu quả vẫn rất rõ rệt, hiển nhiên Lâm Thị nâng cấp hơn ba năm trước đây nhiều.
Mới vừa bấm nhận điện thoại, trợ lý Lưu còn tưởng tống giám đốc muốn hỏi hạng mục tiến triển thế nào, không ngờ anh lại ban bố nhiệm vụ mới cho anh ta.
Đọc tại Truyenone.
vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Tra giúp tôi Lê Nhược Vũ đang ở đâu, tôi cần kết quả chính xác trong vòng ba tiếng.
”
Trợ lý Lưu lơ mơ gật đầu, ghi nhớ tất cá yêu cầu của cậu chủ muốn một cách máy móc.
Đến lúc ngắt điện thoại anh ta mới chợt hiểu ra tổng giám đốc đang nói cái gì?
Lê Nhược Vũ… cô chủ đã về!
Trợ lý Lưu còn đang ở sân bay sửng sốt đến mức làm rơi điện thoại di động, sau đó vui vẻ cười phá lên.
Nhân viên chẳng hiểu chuyện gì nhìn Trợ lý Lưu, không hiểu sao anh ta lại vui như thế.
Cô chủ đã về, cuối cùng những ngày khổ cực ba năm qua cũng sắp chấm dứt rồi Có thể không vui được sao?
Năng lực làm việc của trợ lý Lưu luôn thuộc hàng ưu tú, cho nên Lâm Minh luôn yên tâm trăm phần trăm với những chuyện mình giao cho anh †a.
Lâm Minh cất điện thoại di động vào rồi mới chậm rãi quay lại Hai cậu bé ngồi trên bàn ăn hết nhìn đông tới nhìn tây, vừa rồi anh đi quá vội nên hai cậu bé đều bị hù sợ, chúng chưa từng thấy cha thất thố như thế.
Lâm Minh trở lại bàn đã đặt, Phan Kiều Như vẫn bám theo hỏi anh: ‘Ai đã về, anh Lâm Minh, anh vẫn chưa trả lời em rốt cuộc người anh nói là ai?”
Lâm Minh không trả lời, cũng không thèm quan tâm đến Phan Kiều Như mà quay đầu nhìn Hòa Phong và Chí Linh.
So với Lâm Minh, hiển nhiên Hà Duy Hùng và Lê Minh Nguyệt giống cha mẹ hơn, Hòa Phong và Chí Linh rất thân thuộc với Hà Duy Hùng và Lê Minh Nguyệt, vừa rồi Lâm Minh đi mất, thật may là có Hà Duy Hùng và Lê Minh Nguyệt mỗi người chăm sóc một cậu bé.
Lâm Minh thấy đôi mắt tròn căng của hai cậu bé nhìn chäm chäm mình, không nhịn được cong môi lên.
Thật rất giống mẹ chúng.
“Cha, hôm nay cha thật kỳ lạ, đột nhiên chạy đi, rồi giờ lại nhìn con và em trai cười” Hòa Phong nói xong nhìn qua Chí Linh, sau đó cũng cười tít mắt: ‘Không trách cha cười được, khóe miệng em trai bị dính dơ, còn chưa ăn cơm đã để dơ, em trai là con mèo tham ăn.
”