Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


Phan Kiều Như nhíu mày, cảm thấy cái tên này có chút quen tai.
Chí Linh bập bẹ hỏi: “Cha ơi, Nhược Vũ là ai vậy? Giống tên của Chí Linh”
“Không phải là Nhược Vũ” Lâm Minh nói.
Chí Linh rũ đầu xuống, cảm thấy mình bị lừa: “Nhưng vừa rồi dì Lê Minh Nguyệt hỏi Nhược Vũ cha còn gật đầu mà, rõ ràng chính là Nhược Vũ.”
Hòa Phong cũng nói giúp: “Cha đừng lừa em.”
“Cha, dì Minh Nguyệt và chú Hướng có thể gọi là Nhược Vũ, nhưng các con phải gọi là mẹ” Giọng Lâm Minh hiền lành, bàn tay nhẹ nhàng sờ cái đầu nhỏ mềm mại của con trai, nhẹ giọng nói: “Là mẹ trở về”
Hai cậu bé mở to mắt nhìn cha, không hẹn mà cùng òa khóc.
Lê Minh Nguyệt không muốn thấy trẻ con khóc, đặc biệt là hai hoàng tử bé nhỏ của Lê Nhược Vũ nên vội vàng dỗ dành Dỗ nửa ngày cũng không nín mới phát hiện là do hai cậu bé vui quá mà khóc.
“Cuối cùng mẹ cũng về, con sẽ không còn là đứa bé không có mẹ nữa! Cô Kiều Như cũng có thể không cần phải luôn miệng nói sẽ làm mẹ ghẻ của bọn con.

Bọn con vui lắm.


Bọn con cần mẹ ruột, không cần mẹ ghẻ!”
Phan Kiều Như năm không cũng trúng đạn, khóe môi giật giật.
Trong một căn phòng ở khách sạn năm sao có hai người phụ nữ đang năm trên ghế sô pha, họ vừa đắp mặt nạ vừa nói chuyện với nhau.
Trần Hi Lam đang cầm điện thoại nghiên cứu phần mềm hẹn hò vừa được tung ra trong nước, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lê Nhược Vũ: “Nếu chân mấy người đàn ông này mà dài như trên hình thì tốt rồi.

Nhưng đáng tiếc, dù chụp có đẹp bao nhiêu thì cũng không đẹp bằng anh của tôi”
Trần Hi Lam còn nhân cơ hội khen anh mình mấy câu Ba năm qua, tình cảm giữa Lê Nhược Vũ và Trần Hi Tuấn ngày càng tốt, ngày càng hòa hợp với nhau, ngay cả người ngoài khi nhìn vào cũng cho răng hai người này rất xứng đôi.
Với tư cách là người trong cuộc, Trần Hi Lam có thế cảm nhận một cách trực quan chuyện này.
Hai người này á hả… ba năm qua cứ như mây khói bay qua, ngay cả một chút cảm giác yêu đương cũng không tìm thấy, ngược lại càng lúc càng giống người thân.
Trần Hi Tuấn vốn nhỏ hơn Lê Nhược Vũ hai tuổi, lại mang gương mặt baby, tính cách lại dịu dàng và tỏa sáng như ánh mặt trời.


Cũng may Lê Nhược Vũ không lớn tuổi lắm, nếu không thì chắc dừng bước tại đây luôn, không thể nào phát triển thêm mối quan hệ này được nữa.
Trần Hi Lam tự thấy rằng, với tư cách là một cô em gái tốt thì cô ta nên giúp đỡ anh trai mình một chúi Thế là cô ta giơ điện thoại lên trước mặt Lê Nhược Vũ, nói: “À ờ, chị Nhược Vũ, chị xem này, ảnh đại diện của người này có hơi giống anh trai tôi đấy.

Nhưng mà tôi cá với chị, dáng vẻ bên ngoài của người này không bảng một cái móng tay của anh trai tôi, chị tin không?”
Lê Nhược Vũ không có tâm tư xem những thứ này, cô đẩy cái điện thoại mà Trần Hi Lam đang giơ trước mặt mình ra, nói: “Cô cũng biết mấy hình này là giả mà, sao lại thích thú với cái phần mềm hẹn hò đó như thế?”
Trần Hi Lam bắt chước nụ cười khanh khách của Hạ Ly: “Do tôi rảnh rỗi, nhàm chán quá đó”
Hạ Ly nghe thấy Trần Hi Lam bắt chước điệu cười của mình thì quay sang làm cái mặt quỷ với cô ta, sau đó tiếp tục vùi đầu vào đống đồ ăn vặt của mình.
Lê Nhược Vũ trầm giọng nói: “Hi Lam à, sáng nay khi thức dậy mí mắt phải của tôi cứ giật hoài”
“Chị yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra đâu” Trần Hi Lam an ủi cô: “Chị xem, chị về nước cũng ba ngày rồi.

Ngày đầu chúng ta thu xếp cho bản thân, ngày hôm sau thì mua đồ dùng hắng ngày cho Hạ Ly, hôm nay còn đến tìm cha mẹ nuôi của chị để tìm hiểu xem chị được nhận từ cô nhỉ viện nào.

Tuy không tìm được cha mẹ nuôi của chị nhưng tiến triển thế này cũng xem như thuận lợi, không phải không xảy ra chuyện gì hết ư?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận