Cô lùi lại một bước nhỏ thì anh lại tiến lên một bước lớn, hai người vẫn luôn giữ nguyên một khoảng cách không đổi.
Lê Nhược Vũ hoảng loạn lùi về sau, bị thảm vướng vào chân, lúc đó tay anh liền chuẩn xác ôm chặt lấy hông cô, kéo mạnh cô vào lòng.
Gò má cô áp sát vào ngực anh, anh ôm chặt lấy cô, dường như sợ cô lại bỏ trốn khỏi thế giới của mình một lần nữa, hận không thể nhét cô vào trong cơ thể mình.
Cô bị đau nên cựa quậy: “Thả tôi ra”
“Anh không buông” Ngược lại anh càng ôm cô chặt hơn.
“Lâm Minh, anh trở nên vô lại và vô liêm sỉ từ lúc nào vậy hả?”
“Anh vào phòng em, ôm em thì là vô lại, vô liêm sỉ sao?” Người đàn ông chất vấn với giọng điệu ngang tàn và tức giận: “Lê Nhược Vũ, Trần Hi Tuấn có thể vào phòng em, thậm chí em còn chủ động nắm lấy cổ tay cậu ta, tại sao anh thì không thế?”
Nhắc đến Trần Hi Tuấn, Lê Nhược Vũ càng thấy tức giận thêm: “Đã ba năm rồi, anh đúng là không thay đổi một chút nào.
Đúng, anh lợi hại, anh cao quý, nhưng anh dựa vào đâu mà luôn có thể tùy tiện mạt sát người khác chứ? Tôi cần phải bôi thuốc cho Trần Hi Tuấn”
“Không được!” Cô chưa từng bôi thuốc cho anh.
Cô cười lạnh lùng: “Đừng quên, Trần Hi Tuấn bị thương là chuyện tốt do anh gây ra”
‘Vết bầm trên khóe môi của Trần Hi Tuấn rõ.
ràng như vậy, dù cô không nhìn thấy được chuyện xảy ra thế nào thì cũng có thể đoán ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Với tính cách Trần Hi Tuấn, vốn dĩ không thể nào động thủ với Lâm Minh trước, hơn nữa, trên mặt và trên người Lâm Minh không hề có chút thương tích nào.
Nhìn sơ cũng biết là ai sai ai đúng rồi.
Lời của Lê Nhược Vũ đã làm dấy lên sự đố kị và căm phẫn của Lâm Minh, ngọn lửa trong lòng anh càng bùng cháy dữ dội hơn Lâm Minh cười lạnh lùng rồi buông cô ra: “Em trách anh, em đang giúp Trần Hi Tuấn trách anh sao?”
Ánh mắt anh như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, bộ dạng đó cô chưa từng thấy qua.
Sự đau buồn thoáng qua trong ánh mắt anh làm tim Lê Nhược Vũ như run lên, cánh tay cô bị anh nằm chặt trong lòng bàn tay, da cô hơi lạnh, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay của anh thì lại nóng như ánh mắt của anh.
Cô hít một hơi thật sâu: “Lâm Minh, có việc gì thì để ngày mai hãy nói.
Hạ Ly vẫn đang ở trong phòng, nó sẽ sợ khi phải ngủ một mình”
Anh không đồng ý, lạnh lùng liếc nhìn Trần Hi Tuấn đang đứng sau lưng cô rồi bặm môi nói: “Em bảo Trần Hi Tuấn rời đi đi, anh có chuyện muốn nói với em.
”
“Có việc gì thì chúng ta để ngày mai hẳng nói” Cô vẫn cố chấp như vậy.
Bây giờ cô không có quá nhiều thời gian dành cho anh, Hạ Ly sẽ sợ khi ngủ một mình trong phòng.
Càng không muốn anh gặp được Hạ Ly, con người của Lâm Minh này luôn không từ thủ đoạn, Hạ Ly cũng là con gái anh.
Lâm Minh không nhắn nại thêm được nữa, giọng điệu anh cũng trở nên lạnh lùng: “Lê Nhược Vũ, anh nói thêm một lần cuối cùng, bảo Trần Hi Tuấn rời đi, anh có chuyện muốn nói với em”
Lê Nhược Vũ vốn dĩ không định giữ Trần Hi Tuấn ở lại qua đêm, ba năm nay bọn họ vẫn luôn giữ khoảng cách rõ ràng, trước giờ chưa từng làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn.
Nhưng giọng điệu của Lâm Minh vẫn như trước đây, giống như ba năm về trước, muốn kiểm soát cuộc đời của cô.