Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


Lê Nhược Vũ không muốn cãi nhau với anh trước mặt con gái, rồi thốt ra những lời không dễ nghe kia.

Cô liếc mắt nhìn Hạ Ly, sau đó bảo Trần Hi Tuấn mang cô bé về phòng ngủ, rồi mới quay sang hỏi Lâm Minh: “Anh muốn nói với tôi cái gì?
Anh đã không muốn đi thì chúng ta ra ngoài rồi nói”
Lâm Minh không đồng ý với cô, anh cười lạnh cản Trần Hi Tuấn lại, không cho cô bé biến mất.
Trước mặt mình.
Bồng nhiên anh không muốn nói cho Lê Nhược Vũ biết chuyện của Lâm Niệm Sơ, anh giận quá hóa cười nhìn Lê Nhược Vũ, lại chỉ vào Trần Hi Tuấn đang nẵm tay Hạ Ly nãy giờ, lạnh giọng chất: vấn: “Em dạy cho con gái chúng ta như thế, bảo con bé gọi người khác là cha suốt ba năm qua sao?”
Lê Nhược Vũ giật mình, đúng là cô đã xử lý không thỏa đáng chuyện này.

Cô đã cố gắng uốn nản cách gọi của Hạ Ly, thế nhưng đôi khi cô bé hỏi quá nhiều, đến mức cô không thể ứng đối được.

Thấy cô im lặng không nói gì, lòng Lâm Minh dần dần nguội lạnh.
Lâm Minh cười lạnh lùng: “Lê Nhược Vũ, tại sao?” Tại sao lại cố phân chia quyền lợi thuộc về anh cho Trần Hi Tuấn Trái tìm Lê Nhược Vũ không ngừng đập loạn, cô không ngờ Trần Hi Tuấn, Hạ Ly và Lâm Minh sẽ đụng mặt nhau, trong đầu cô rất hỗn loạn.
Cô không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn cô bé.
“Được, ngay cả một câu em cũng không chịu nói phải không?” Nụ cười của Lâm Minh càng lạnh lẽo hơn, bất chợt ngồi xổm xuống ôm lấy con từ trong tay Trần Hi Tuấn.
Lê Nhược Vũ giật mình vội vàng ôm con vào lòng, không chịu buông tay.
Bây giờ cô chẳng sợ gì cả, chỉ sợ Hạ Ly rời xa cô, sợ Lâm Minh giành con với cô: “Lâm Minh, anh đừng như vậy, Hạ Ly là đứa con duy nhất tôi còn lại, tôi không thể không có nó.

Sao ngay từ ban đầu anh hông có ý định cần nó mà bây giờ anh lại giành con bé với tôi.

Hạ Ly là con gái của tôi, anh không thể như vậy”

Lâm Minh vẫn giữ tư thế nửa ngồi, anh nhìn chäm chẳm vào cô bé nhưng lời nói ra lại là nói với Lê Nhược Vũ: “Em đừng quên Hạ Ly cũng là con gái anh”
Thân thể Lê Nhược Vũ hơi cứng lại, viên thịt nhỏ ở trong ngực cảm thấy không thở nổi, lén nhô cái đầu nhỏ ra, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chảm chảm Lâm Minh.
Người lớn tranh chấp với nhau khiến cho cô bé thiếu đi cảm giác an toàn, cô bé chỉ mở to mắt nhìn chứ không dám nói lời nào.
Lâm Minh đau lòng khi đột nhiên thấy trong mắt cô bé có sự sợ hãi, anh kiềm chế bất mãn trong lòng, mỉm cười nhìn viên thịt nhỏ.
Anh chậm rãi dang hai cánh tay ra với cô bé, dịu dàng tự giới thiệu mình như một người xa lạ.
Anh nói: “Hạ Ly, cha là cha con”
“Cha” Hạ Ly ngoan ngoãn gọi, cô bé không sợ người lạ nhưng lúc nói ra lại thấy không quen lắm.
Dù sao từ trước tới nay cô bé cũng chưa từng có cơ hội gọi cha Gọi cha xong, cô bé lại buồn buồn nói: “Mẹ, mẹ thả lỏng một chút, Hạ Ly không có thể thở”
Lúc này Lê Nhược Vũ mới chậm rãi buông tay, mà Hạ Ly không sợ Lâm Minh, cô bé đặt những ngón tay nhỏ trắng như sữa vào bàn tay to lớn của Lâm Minh.

“Hạ Ly, cha là cha con”
Lâm Minh sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nốn của viên thịt nhỏ, viên thịt nhỏ cũng học theo sờ lên mặt anh: “Mặt cha và bố không giống nhau, Hạ Ly giống bố như đúc, bố biết chọc cho Hạ Ly cười nhưng cha thì không biết cười, cha không vui sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận