Đầu ngón tay chậm rãi tới lui theo gương mặt cô, sau đó buông ra: “Cho dù là ba năm trước hay là bây giờ thì em cũng không có quyền lợi cò kè mặc cả với anh, em cho rằng anh chỉ muốn giành con với em?”
Quá ngây thơ.
Từ trước đến nay anh chỉ cần cô, sau đó mới là con Mà cô lại sợ anh giành con với cô như vậy, chẳng lẽ từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ tới việc cùng con trở về bên cạnh anh?
Nếu đã chống cự đến gần anh như thế, sao trốn tránh ba năm lại trở về nước, vì công ty của Trần Hi Tuấn sao?
Lê Nhược Vũ, trái tim em đong đưa không định vậy sao?
Lâm Minh nhìn cô thật sâu, sờ sờ khóe môi mình rồi quay đầu rời đi: “Ba năm đã hao hết sự kiên nhẫn của anh, Lê Nhược Vũ, tốt nhất là em nên biết nghe l Lê Nhược Vũ ngạc nhiên đứng tại chổ, cô cho là mình có thể thản nhiên đối mặt với Lâm Minh, lớn tiếng nói ra chữ không thì tình cảnh sẽ khác.
Nhưng Lâm Quần vẫn bá đạo cố chấp giống như năm đó.
Lời của anh nói cũng hàm hồ, giống như chứa rất nhiều chuyện, cô cố gắng suy đoán hàm nghĩa trong đó lại phát hiện trong đầu cứ hỗn loạn Mặc dù tối nay Lâm Minh đi dứt khoát, nhưng cô có thể cảm thấy anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình như thế.
Bây giờ không giống ngày xưa, bọn họ đã không còn là vợ chồng, anh không có lý do gì can thiệp vào cuộc sống của mình nữa, Lê Nhược Vũ siết chặt tay tự nhủ như thế.
Chợt một bàn tay to lớn đặt lên vai cô khiến cô sợ hết hồn, ngẩng đầu mới phát hiện là Trần Hi Tuấn.
“Sao chị lại đứng bất động ra thế, anh ta đã nói gì với chị?”
Hạ Ly rất dễ dồ, Trần Hi Tuấn ôm vào trong lòng vỗ chưa được mấy phút đã ngủ mất, cậu ta rón rén đi ra ngoài lại nhìn thấy cô cứ đứng ngẩn người, chân mày xoắn lại rất chặt.
“Ngoài mặt anh ấy không nói gì nhưng trong lời anh ấy nói lại có ý, tôi không nghĩ ra là có ý gì cả” Lê Nhược Vũ bị Trần Hi Tuấn kéo ngồi xuống ghế sa lon: ¡ cảm thấy lo”
Trần Hi Tuấn mỉm cười trấn an: “Không sao, hai người đã không còn là vợ chồng, nếu chị đã không muốn ở cùng anh ta thì anh ta cũng không đến mức ép chị ở bên cạnh anh ta đúng không?”
Cô xoa trán: “Nhưng tôi lo anh ấy sẽ giành Hạ Ly với tôi, hoặc là lấy Hạ Ly ra để đánh bạc…”
Lâm Minh nói mơ hồ không rõ, chỉ có ánh mắt lạnh lùng quyết tuyệt âm thầm nói cho cô biết giữa bọn họ sẽ không dễ dàng kết thúc.
“Mặc dù anh ta muốn giành Hạ Ly với chị cũng phải có quá trình, không thể nào nháy mắt dùng ma pháp bắt Hạ Ly đi đúng không?” Trần Hi Tuấn vỗ vỗ vai cô: “Binh đến tướng chặn, nước.
đến đất ngăn, nhất định sẽ tìm được phương án giải quyết thích hợp nhất.
Yên tâm đi, không sao cả.
Chị còn có em và Trần Hi Lam giúp chị mà”
Cô cố nặn ra nụ cười, khẽ cười với cậu ta.
Nhưng thật sự sẽ không có chuyện gì sao.
Cô cảm thấy với tính tình của Lâm Minh thì anh sẽ làm ra những chuyện ép cô thỏa hiệp.
“Đừng suy nghĩ nhiều, Hạ Ly ngủ rồi, chị cũng vào ngủ với con bé đi” Trần Hi Tuấn biết chừng mực, mặc dù trong lòng mơ hồ cảm thấy không yên vẫn không tạo áp lực cho Lê Nhược Vũ.
Cậu ta thích Lê Nhược Vũ, cũng muốn ở cùng với Lê Nhược Vũ, nhưng cậu ta không muốn ép cô.
Trần Hi Tuấn không ở lại trong phòng Lê Nhược Vũ mà kéo va li của mình đi lấy thêm một phòng nữa.
Lê Nhược Vũ xoa trán nhìn Hạ Ly ngủ say, hôn một cái lên trán cô bé.
Viên thịt nhỏ quen sống tự do không bị ép buộc, từ trước tới nay không có chuyện gì có thể quấy rối đến cô bé.
Dù ngủ cũng nở nụ cười ngọt ngào.