Chỉ cần anh chặn trước mặt cô là cô hoàn toàn không thể bước lên được.
“Nơi xa lạ ứ? Có phải em muốn nói, đối với Hạ Ly, anh chỉ là người lạ?”
“Đúng, từ lúc anh lựa chọn để tôi phẫu thuật trước khi sinh để phối ghép với Lâm Niệm Sơ, anh đã không xứng làm cha của con bé rồi. Hòa Phong đã mất, anh càng không xứng đụng vào Hạ Ly nữa”
Trong mắt Lâm Minh hiện lên một tia phần nộ: “Anh không thể, còn thẳng nhãi thối Trần Hi Tuấn kia có thể ư? Cái được gọi là sự tôn trọng mà cậu ta dành cho em khiến em để Hạ Ly gọi cậu ta là bố sao? Ba năm nay, em luôn ở cạnh cậu ta, đúng không?”
Lê Nhược Vũ ngẩng thẳng cổ lên, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Vậy thì đã làm sao?”
Ánh mắt Lâm Minh càng trở nên lạnh lẽo: “Em thản nhiên như thế ư?”
Anh bóp chặt cảm Lê Nhược Vũ, bất ngờ áp sát má cô, hơi thở nóng rực phun lên mặt cô: Nhược Vũ, em nhẫn tâm như vậy sao?”
“Anh mới là người nhẫn tâm!” Cô tức giận trừng mắt: “Trả Hạ Ly lại cho tôi, tôi chỉ cần Hạ Ly thôi”
Lâm Minh trầm giọng cự tuyệt: “Không thể”
Lê Nhược Vũ không muốn tranh cãi với anh, cô chỉ muốn đưa con bé đi Cô vòng qua người anh, bước nhanh lên tầng.
Cánh tay dài của Lâm Minh giữ chặt eo cô lại khiến cô không thể bước lên trước. Lê Nhược Vũ vừa đá vừa vùng vẫy nhưng anh vẫn dửng dưng như không.
Cô bất ngờ cúi đầu cần vào tay anh một cái, vết răng in đậm trên da thịt anh, cô tức giận phát tiết, trong miệng đầy mùi mặn và tanh của máu nhưng cô vẫn không chịu buông tha.
Lâm Minh để mặc cho cô cản, chỉ ôm chặt lấy cô, cảm nhận mùi hương vừa xa lạ vừa quen thuộc trên người cô.
Cuối cùng Lê Nhược Vũ mất sức, há miệng ra buông tha cho anh. Bên môi cô vẫn còn sót lại máu trên tay anh “Lâm Minh, anh dựa vào đâu mà đưa Hạ Ly đi, anh không có tư cách!”
Lâm Minh trầm giọng đáp: “Dựa vào việc anh là cha của con bé”
Anh dựa vào đâu mà nói mình là cha của Hạ Ly chứ?
“Anh xứng sao? Lâm Minh, anh để tay lên ngực mình tự hỏi xem anh có xứng hay không!”
Rốt cuộc Lê Nhược Vũ cũng không nhịn được nữa, đau lòng rơi lệ trong ngực anh.
‘Vừa rồi Lâm Minh cũng không thấy mu bàn †ay của mình đầy dấu răng, anh hít một hơi thật sâu, không ngừng lau nước mắt phía dưới đuôi mắt của cô.
Cô không ngừng khóc lóc, thế nhưng ánh mắt lại không bị nước mắt che mờ đi mà ngược lại còn lộ rõ vẻ sắc bén.
Đôi mắt kia sau khi được nước mắt tẩy rửa, không chỉ xinh đẹp mà còn xen lần ý hận.
Cô chỉ còn lại Hạ Ly, nếu như ngay cả Hạ Ly cũng không ở bên cạnh nữa… thì cô thật sự sẽ giết chết anh mất.
Nước mắt của Lê Nhược Vũ càng khiến trái tim cô kiên cường hơn, thế nhưng lại làm trái tìm Lâm Minh mềm yếu xuống.
Anh thở dài một hơi, rốt cuộc mềm lòng nói: “Má Trương, đưa bọn trẻ xuống đi”
“Vâng ạ” Má Trương gật đầu, bước nhanh trở về phòng bọn trẻ rồi gọi: “Ông Ngô còn ở trong phòng mấy đứa bé chơi cùng với cậu chủ và cô chủ, để tôi đi xem một chút”