Lê Nhược Vũ xoay người muốn bò dậy bỏ chạy.
Thế nhưng mắt cá chân đã bị anh níu lại, kéo về chỗ cũ. Anh nhướng người lên, dùng cơ thể mình chế trụ hai chân cô để cô không thể chạy trốn được.
Cô chỉ có thể căm phẫn nhìn anh: “Đến bây giờ mà anh vẫn cố chấp không thay đổi sao? Lúc nào anh mới có thể phong độ giống như một người đàn ông, không cần dùng sức lực để ép buộc tôi khuất phục chứ?”
“Anh có phải đàn ông hay không, chẳng lẽ em.
không biết sao? Anh không phải đàn ông thì Hòa Phong và Hạ Ly làm sao ra đời?” Lâm Minh cười lạnh, đầu ngón tay chậm rãi quét qua môi cô: “Cái miệng này, lúc nói chuyện lại trở nên đanh đá như vậy sao?”
Lê Nhược Vũ cẩn tới, ngón tay anh lập tức bị cô cần cháy máu, tràn ra cá khuôn miệng, Lâm Minh thu tay về, cúi đầu nhìn xuống vết thương chồng chất trên tay thì nụ cười lại càng sâu hơn: “Em cắn người lợi hại như vậy từ khi nào thế? Lúc ở cùng Trần Hi Tuấn đã rèn luyện được àm Cần anh cũng không sao cả, nhưng khi nghĩ đến ba năm nay có lẽ cô đã cùng Trần Hi Tuấn có những hành động thân mật như vậy, đôi môi cô cũng đã từng chạm vào da thịt Trần Hi Tuấn, cho dù chỉ cản Trần Hi Tuấn một cái cũng khiến anh cảm thấy khó chịu.
Cô phun nước bọt vào mặt anh: “Cho dù là ai cũng sẽ không chán ghét và phiền phức như anh đâu! Trần Hi Tuấn sẽ không cưỡng ép tôi, nếu như.
không phải nhờ có cậu ấy thì tôi và Hạ Ly đã không sống nổi từ lâu nữa rồi”
“Tại sao em không nghĩ tới, khi em gặp phải khốn cảnh thì cậu ta lại trùng hợp cứ như thiên sứ giáng thế để giúp đố em chứ? Có lẽ đây không phải tình cờ mà là cậu ta cố tình thiết kế thì sao?”
Cô càng nói chuyện giúp Trần Hi Tuấn thì trong lòng anh lại càng tức giận “Hừ, đừng nghĩ tất cả mọi người đều xấu xa như anh vậy” Lê Nhược Vũ vô cùng chắc chẩn: “Trần Hi Tuấn sẽ không như vậy đâu.”
Trong mắt Lâm Minh dần dần nổi bão, bàn †ay nhuốm máu chậm rãi giơ lên vuốt má cô: “Cậu †a xứng đáng để em tin tưởng như vậy sao? Em che chở cho cậu ta như vậy, để cho cậu ta chăm sóc con gái, còn để Hạ Ly gọi cậu ta bằng cha nữa, vậy tức là em đã ngủ với cậu ta rồi sao?”
Đầu ngón tay anh theo gò má dời xuống, vuốt ve cổ cô: “Nơi này đã bị cậu ta chạm qua, hôn qua rồi sao?”
Bàn tay anh không hề dùng sức, nhẹ nhàng lướt thoáng qua.
Dù vậy, nhiệt độ nóng bỏng của bàn tay anh cứ như đốt cháy cả da thịt, vô hình khiến cho cô cảm thấy rất áp lực.
“Lâm Minh, chúng ta đã ly hôn rồi, cho dù tôi với Trần Hi Tuấn như thế nào cũng không cần anh xen vào”
“Lê Nhược Vũ, em thiếu đàn ông như vậy sao?
Anh không thể thỏa mãn em sao? Tại sao em phải rời đi chứ?”
“Nguyên nhân tôi bỏ đi, anh không biết sao?
Lâm Minh, anh trở nên phải trái bất phân, giận cá chém thớt như vậy từ khi nào thế? ” Cho dù bị anh áp chế dưới người nhưng cô vẫn khí phách như cũ: “Chuyện của Hòa Phong, anh không hề có một chút tự trách nào sao? Tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu”
Lời nói của cô khiến anh bình tĩnh lại.
Chuyện năm đó, đúng là lỗi của anh… Nhưng dáng vẻ cô và Trần Hi Tuấn ở bên nhau, sau đó lại vạch rõ giới hạn với anh thì anh thật sự không thể nhịn được.
Bàn tay đặt trên cố cô chậm rãi buông xuống, anh nghĩ bụng sẽ nói chuyện đàng hoàng với cô về chuyện năm đó, thế nhưng cô lại lạnh nhạt nhìn anh, từng câu từng chữ đều đả thương người khác: “Nếu như có một ngày phải lựa chọn giữa anh và Trần Hi Tuấn, tôi nhất định sẽ chọn cậu ấy”
Ôm Hạ Ly đến đây là chỉ muốn tìm một cơ hội để nói rõ ràng với oô.