Thế nhưng Lê Nhược Vũ lại giống như một con nhím vậy, cả người đều toàn là gai nhọn. Cô đề phòng anh, kháng cự anh, không tin tưởng anh, hoàn toàn không cho anh bất kỳ cơ hội nói chuyện nào.
‘Vừa rồi anh mềm lòng đối với cô, tuy nhiên cô lại dùng nhưng lời sắc bén nhất để đâm vào lòng anh từng chút một. Anh cũng có tự ái, anh cũng sẽ đau lòng mà.
Đột nhiên Lâm Minh căn lên môi cô, nụ hôn này cứ tựa như đang trút hết tất cả buồn bực trong lòng anh.
“Có phải em đã quên mất ai mới là người đàn ông của em không? Anh không ngại giúp em nhớ lại một lần đâu.”
“Lâm Minh, anh là tên khốn kiếp!” Cả người Lê Nhược Vũ bị anh chặn lại, chỉ có hai cánh tay có thể tự do hoạt động. Cô nện vào sống lưng anh nhưng anh lại không hề có một chút phản ứng nào.
Hai tay cô quơ lung tung sang méo giường, muốn tìm được thứ gì đó có thể giúp bản thân thoát khỏi hiểm cảnh.
Tuy nhiên đầu giường ngoại trừ gối thì không có gì cả.
Đang lúc cô chuẩn bị buông tha, thế nhưng đầu ngón tay lại chạm phải một món đồ lạnh lạnh, được thiết kế khá tỉnh xảo.
Son môi của phụ nữ.
Cơ thể Lê Nhược Vũ hơi cương cứng, cô nắm chắt son môi trong lòng bàn tay.
‘Sau khi trải qua nụ hôn như vũ bão, Lê Nhược Vũ vội vàng há miệng hít thở không khí, cơ ngực.
Lâm Minh cũng phập phồng kịch liệt: “Lê Nhược Vũ, em ngoan một chút đi, đừng nói chuyện với anh kiểu đó nữa. Nếu không thì anh sẽ không nhịn được lột sạch em ra để mài giữa lại tất cả góc cạnh trong ba năm nay của em đấy”
“Rồi sao?
“Cất hết tất cả những đôi cánh của em, vĩnh viễn nhốt em ở trong căn phòng này”
Nhiệt độ cây son môi truyền vào lòng bàn tay khiến Lê Nhược Vũ hơi khôi phục lại chút tỉnh táo, thế nhưng đáy mắt cô lại tràn đầy sự châm chọc: “Lâm Minh, anh nói vậy có phải chứng tỏ anh rất yêu tôi, thiếu tôi thì không được không?”
Lâm Minh mím môi, cả người cúi xuống đè cô dưới thân, nhìn chãm chăm vào ánh mắt Lê Nhược Vũ, hô hấp của hai người đều quấn quít chung với nhau.
Cô chậm rãi giơ tay lên đưa son môi ra trước mặt hai người: “À, đây là của người phụ nữ nào bỏ quên thế? Đối với anh thì người phụ nữ nào cũng có thể mà, cần gì phải làm khó tôi chứ. Bỏ qua cho bản thân anh, cũng bỏ qua cho tôi, như vậy không tốt sao?”
Lâm Minh nhíu mày, đoạt lấy son môi trong tay cô rồi tùy ý vứt lên mặt đất. Anh nâng gương.
mặt cô lên, chóp mũi dán sát vào mũi cô, lúc nói chuyện dường như ngay cả đôi môi cũng dính lấy môi cô: “Em để ý sao? Em để ý đúng không?”
Cô nâng mắt lên: “Ừ: “Anh cũng biết em sẽ để ý mà”
“Đương nhiên, nếu như anh có những người phụ nữ khác thì may mắn thay, đối với tôi đó lại là một sự giải thoát”
Nụ cười của Lâm Minh lập tức biến mất, chỉ trong chốc lát, cả gương mặt như bao trùm một †ầng sương mỏng: “Vậy vì sao em còn trở lại chứ?”