Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Mãi đến khi thể lực đã khôi phục lại được một chút, đủ để chống đỡ hành động của bản thân thì Lê Nhược Vũ lại vén chăn lên, nhặt lấy quần áo của mình rơi trên đất.

Thế nhưng ngón tay còn chưa chạm đất đã nghe thấy anh kéo lại vào trong ngực: “Đi đâu vậy?”

Lê Nhược Vũ nhấp môi, biết rõ sẽ chọc giận anh nhưng vẫn nói: “Trần Hi Tuấn còn đang chờ tôi”

Là Trần Hi Tuấn đưa cô đến đây, theo như tính tình của Trần Hi Tuấn thì nếu như không xác định được cô an toàn, cậu ta sẽ không yên tâm rời đi.

Nếu như không đưa Hạ Ly trở về, cô cũng không thể ở lại đây được. Mỗi một nơi ở đây đều khiến cô suy nghĩ về đoạn tình cảm cực khổ suốt ba năm trước.

Anh cười nhạt, cánh tay càng ôm cô vào ngực chặt hơn: “Xem ra anh vấn chưa ra sức đủ nhỉ?”

Lê Nhược Vũ trợn to hai mất, còn chưa kịp suy tính thì cơ thể bóng bỏng của người đàn ông lại đè xuống.

Lần này, mãi đến khi cô mệt mỏi bất tỉnh, mất đi ý thức anh cũng không bỏ qua.


Rèm cửa sổ bị người khác kéo ra, ánh nắng trong suốt rơi vào trong phòng.

Nhìn vị trí tia sáng chiếu xuống mặt đất, có thể đoán được bây giờ đã là buổi trưa.

Lê Nhược Vũ dụi dụi mắt một chút, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, bỗng chốc cứ như bản thân đã trở lại ba năm về trước.

Cô kinh hoảng ngồi dậy, tuy nhiên người đàn ông bên cạnh lại kéo cô trở về.

Lần này cô không nằm lên giường nữa mà lại nằm thẳng trên ngực anh, cơ thể anh cứ giống như tấm đệm bằng người vậy.

Lâm Minh đã thức dậy rồi, trên người anh mặc một bộ áo ngủ, ánh mắt lại thanh tỉnh hơn: “Tỉnh rồi sao? Đồng hồ sinh học cũng không tệ đấy, tối hôm qua bị dày vò đến trời sáng, anh còn tưởng em phải ngủ đến xế chiều chứ”

Cô giật giật khóe môi, cổ họng khô rát.

Tối hôm qua, rốt cuộc anh cũng được như ý.


Đàn ông trời sinh đã có ưu thế về thể lực, khiến cô không thể nào kháng cự được, cuối cùng vẫn kêu lên thành tiếng.

Nghe anh nói vậy, cô im lặng không đáp lời Lâm Minh cũng không hề xấu hổ, đầu ngón †ay nhẹ nhàng lướt trên da thịt mềm mại của cô.

Như phản xạ có điều kiện, cô hất tay anh ra, từ chối sự đụng chạm của anh.

Cánh tay anh siết chặt eo cô lại, chậm rãi nói: “Có vẻ như không chỉ vừa mới tỉnh mà còn rất tỉnh táo nữa nhỉ, vậy anh cũng nhân cơ hội nói rõ với em luôn. Hạ Ly là con gái của anh, anh sẽ không để con bé rời khỏi nhà họ Hạ đâu.”

“Lâm Minh, anh có biết xấu hổ hay không?

Đứa bé là con tôi, ban đầu anh còn bảo tôi phá bỏ nữa đấy.”

“Nhưng dù sao bây giờ cũng sinh ra được rồi, vậy thì cũng có một phần huyết mạch của anh chứ” Đôi môi mỏng dán sát bên tai cô, hơi thở nóng bỏng của anh phả ra dồn dập: “Anh không ép em, cũng không phải muốn cướp đứa bé đi.

Em có thể gặp được con bé, cũng có thể tự mình chăm sóc con bé”

Cô nhạy bén phát hiện cạm bây: “Anh muốn thế nào?”

“Ở lại đây, em mới có thể nhìn thấy con bé.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận