“Trở về nước Mỹ, sau này sẽ không trở lại nữa-‘ Đã mất đi Hòa Phong nên cô không thể mất đi Hạ Ly nữa.
“Được” Trần Hi Tuấn cười với cô, cậu ta cầu còn không được: “Sẽ về nước Mỹ, em sẽ chăm sóc cho chị và Hạ Ly, sẽ không để cho con bé bị tổn thương nữa”
Lê Nhược Vũ càng cảm động hơn, Trần Hi Tuấn luôn đối tốt với cô và con vô điều kiện.
Trần Hi Tuấn càng như vậy thì Lê Nhược Vũ càng áy náy.
“Đừng trưng ra vẻ mặt đó ra, là em cam tâm tình nguyện mà”
“Cậu chẳng cần gì cả, có lẽ cả đời này tôi sẽ không trả nổi những gì tôi đã thiếu cậu”
“Ai nói em không cần gì cả? Chỉ là thứ em muốn lại không dám cầu” Lòng người là khó khống chế nhất, nếu như phải cưỡng ép để có được trái tim một người không bằng thả cho nó tự do còn tốt hơn.
Vốn chỉ trêu ghẹo chứ không tính được đáp lại Nhưng Lê Nhược Vũ lại dừng bước rồi năm lấy tay cậu ta: “Được.”
Trần Hi Tuấn sửng sốt: “Chị nói gì?”
“Nếu như cậu không ngại làm bố dượng của Hạ Ly… thì sống cùng nhau đi”
“Sao em có thể ngại chứ, em vẫn luôn ước gì Hạ Ly gọi em là bố mà, em không phải sửa lại rồi giải thích cho con bé nghe nữa” Một tay Trần Hi Tuấn ôm lấy Hạ Ly, một tay ôm lấy Lê Nhược Vũ Hạ Ly ngủ không sâu, lúc ôm bị ép đánh thức cô bé.
Hạ Ly dụi mắt: “Mẹ, bố, hai người gạt Hạ Ly”
Lúc này Trần Hi Tuấn mới buông Lê Nhược Vũ ra, ôm lấy cô bé rồi nói: “Thật xin lỗi, là bố vui mừng quá, rốt cuộc mẹ con cũng đã đồng ý ở bên cạnh bố rồi”
“Nhưng mà vốn dĩ bố và mẹ đang ở cùng nhau mà” Vẻ mặt cô bé tràn đầy mê man, bỗng nhiên Hạ Ly nghĩ đến điều gì đó: “Vậy còn cha thì sao? Cha phải làm sao đây?”
Cha nói mẹ và cô bé, cùng với cáo anh trai mới là một gia đình hoàn chỉnh, sau này sẽ vĩnh viễn ở bên nhau Nhưng mà bố Trần Hi Tuấn nói rằng mẹ đã đồng ý ở bên cạnh bố rồi “Tất cả chúng ta cũng ở bên nhau sao?” Mặc dù thời gian tiếp xúc với Lâm Minh không dài nhưng đứa bé vẫn có thể nhạy bén phát giác được ai quả thật là đối xử tốt với cô bé, ai chỉ đối xử qua loa lấy lệ mà thôi Bố Lâm Minh đối xử với cô bé rất tốt, mặc dù không nói gì cả nhưng lúc nhìn mình thì ánh mắt sẽ tỏa sáng Những động tác nhỏ này, mặc dù cô bé còn nhỏ nhưng vần có thể cảm giác được.
“Hạ Ly chỉ cần ở bên cạnh mẹ là được rồi”
Nghe thấy trong miệng con mình nhắc đến tên Lâm Minh, Lê Nhược Vũ không khỏi cảm thấy chua xót.
Trẻ con dễ bị lừa gạt, vì thế cái hiếu cái không gật gật đầu.
Dù sao từ nhỏ tới lớn đều như vậy, cô bé cũng rất vui lòng tiếp nhận, nhưng mà… có chút không đành lòng bỏ rơi cha.
Mặc dù trông cha có vẻ lạnh lùng khó ở chung nhưng thật ra cũng không xấu tính, lúc cha ôm cô bé đều rất dè dặt giống như ôm bảo vật vậy.
Cô bé dụi mắt, thật ra trong lòng vẫn rất thích cha.
Buổi tối hôm đó, quả nhiên Lâm Minh đến khách sạn tìm Lê Nhược Vũ để đưa con trở về.
Tuy nhiên, Lê Nhược Vũ đã có phòng bị từ sớm. Lúc anh đi qua thì gian phòng kia đã không còn ích lợi gì nữa, anh em Trần Hi Tuấn và Lê Nhược Vũ đã rời khỏi đó.
Lâm Minh cũng biết bọn họ còn ở trong nước, bởi vì buổi họp báo ZO vẫn chưa cử hành.
Trần Hi Tuấn cổ ý bảo vệ thật tốt Lệ Cảnh Trí và Hạ Ly, vì thế Lâm Minh cũng không biết ra tay từ đâu.