“Không cần” Lâm Minh lắc đầu từ chối, sau đó anh đi đến bên cạnh Lê Nhược Vũ dịu dàng vuốt đầu cô. Trong ánh mắt dường như khá hài lòng với danh xưng “vợ anh” của bác sĩ nên đôi môi khế cong lên “Vợ tôi thì đương nhiên cần tôi tự mình chăm sóc rồi” Lời tỏ tình trong lúc lơ đãng của Lâm Minh vẫn động lòng người như cũ.
Bác sĩ kia ngẩn người, ông ta đã từng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng nguy hiểm của Lâm Minh trên tivi, người người đều nói anh là ác ma, nhưng bây giờ dáng vẻ dịu dàng thâm tình của anh đã thật sự phá vỡ hình tượng Lâm Minh trong lòng bác sĩ. Thấy Lâm Minh không có chuyện gì căn dặn nữa, bác sĩ vội vàng thức thời đi ra khỏi phòng bệnh.
“Tôi đã không còn là vợ anh từ lâu rồi” Lê Nhược Vũ nhếch miệng, giọng nói hơi khàn khàn.
“Em vẫn còn” Lâm Minh kiên trì, bây giờ chuyện gì anh cũng có thể nhượng bộ cô, duy chỉ có chuyện ly hôn là không được.
Lê Nhược Vũ chậm rãi cong môi, cười cười nhìn Lâm Minh, vẻ mặt kia tràn ngập ý giễu cợt: “Tôi đã đồng ý ở bên cạnh Trần Hi Tuấn rồi!
Cả người Lâm Minh hơi cứng lại, anh nghiêng đầu híp mắt nhìn Lê Nhược Vũ, trong mắt ẩn chứa lửa giận. Lê Nhược Vũ biết đây là triệu chứng trước khi anh nổi giận.
Ai ngờ Lâm Minh lại nhịn xuống, lạnh lùng mở miệng: “Vậy thì sao chứ? Anh là cha của Hạ Ly và Hòa Phong, còn Lê Nhược Vũ em thì cho dù như thế nào cũng là người của anh. Cho dù chết, trên bia một của em cũng phải khắc là vợ anh, Trần Hi Tuấn là cái thá gì chứ?!
“Lâm Minh, rốt cuộc anh muốn lừa gạt tôi đến khi nào nữa? Anh và người phụ nữ khác cũng đã sinh con rồi, tại sao hết lần này đến lần khác lại không chịu buông tha cho tôi vậy?” Lê Nhược Vũ kích động, giọng nói khàn khàn, rõ ràng là hét lên nhưng giọng nói phát ra lại tựa như oán trách.
Người phụ nữ khác? Lâm Minh khẽ nhíu mày, hiển nhiên anh chỉ nghe thấy được nửa câu đầu, anh cùng người phụ nữ khác sinh con khi nào chứ?
Đột nhiên, điện thoại di động của Lê Nhược Vũ ở mép giường khẽ rung lên. Cô đưa tay ra nhưng lại không với tới, tuy nhiên cô lại không muốn nhờ Lâm Minh giúp đỡ, vẫn nhịn đau như cũ, chân mày đã nhăn thành một đoàn.
Rốt cuộc Lâm Minh cũng không nhìn nối nữa, anh giơ tay cầm lấy điện thoại di động chuẩn bị đưa cho cô nhưng lại nhìn thấy trên màn hình nhấp nháy hai chữ thật to: “Trần Hi Tuấn.!
Trên mặt Lâm Minh lập tức bủa đầy mây đen.
Lê Nhược Vũ ngẩng đầu, thấy vẻ mặt của Lâm Minh cũng biết được là ai gọi điện thoại. Trễ như vậy mà cô vẫn chưa trở về, Trần Hi Tuấn chắc chắn rất lo lắng, cũng không biết rốt cuộc buổi họp báo ZO như thế nào rồi.
“Trả lại cho tôi” Giọng nói của Lê Nhược Vũ vô.
cùng kiên định, cô đưa tay ra trước mặt Lâm Minh. Thế nhưng ví cánh tay phải đã bị gãy xương, vẫn phải vô nước biển nên chỉ còn một tay có thể hoạt động được.
“Hừ!” Rốt cuộc Lâm Minh cũng không nhịn được, ghé sát vào trước mặt Lê Nhược Vũ, bốn mắt nhìn nhau để muốn xem thử trong mắt cô làm sao có người đàn ông khác nữa. Nhìn thấy đôi môi tái nhợt kia, trong đầu anh vấn luôn tự nói với mình rằng cô vừa mới xảy ra tai nạn xe nên không thể kích thích cô.
“Trả lại cho tôi” Lê Nhược Vũ cũng không né tránh, lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa Lê Nhược Vũ siết chặt nắm đấm, bình thường cô đều không phải là đối thủ của anh, huống chỉ là bây giờ. Cơ thể anh không hề động đậy, chỉ là trong lòng đã cảm thấy rất buồn cười, rốt cuộc cô xem anh là gì chứ?
Cuối cùng Lâm Minh mở miệng nói, dường như còn mang theo một chút ý hận: “Lê Nhược Vũ, Hòa Phong không có chết. Em từ bỏ con trai ruột của mình nhiều năm như vậy, hôm nay còn muốn ra đi với người đàn ông khác nữa sao?!
Anh đang chất vấn cô sao? Lâm Minh mà lại chất vấn cô à? Anh dựa vào cái gì để chất vấn cô chứ?