“Em muốn gặp nó” Lê Nhược Vũ nhẹ giọng mở miệng, trong lời nói có chút nghẹn ngào.
Lâm Minh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, may mà Lê Nhược Vũ chọn tin tưởng, may mà cô là một người mẹ có trách nhiệm.
“Em dưỡng bệnh thật tốt. Khi nào khỏe rồi, chúng ta cùng nhau về nhà trở về đào lan uyến.
Bọn nhỏ vẫn đang chờ em”
“Em muốn nhìn thấy chúng ngay bây giờ”“
“Em không thể để bọn trẻ nhìn thấy mình bị quấn xác ướp đúng không? Sẽ khiến lũ trẻ sợ hãi, dưỡng thương cho tốt, rồi anh dẫn em về nhà.”
Lâm Minh nói, sợ Lê Nhược Vũ lo lắng, nói thêm một câu bảo đảm: “Anh sẽ nhờ mọi người chăm sóc Hòa Phong thật tốt, Hạ Ly còn cóTiểu Cảnh, sẽ không để bọn chúng bị tổn hại thêm.
Lê Nhược Vũ gật đầu, trong ánh mắt cuối cùng là có vài phần sắc thái, phục hồi tỉnh thần lại mới cảm thấy toàn thân đau đớn. Trước khi xảy ra †ai nạn xe cộ, Lê Nhược Vũ vẫn đang suy nghĩ xem phải làm gì nếu không còn Hạ Lyở cạnh nữa. Cô hoàn toàn không nghĩ về Lâm Minh. Thật sự đã buông tay rồi sao?
Lâm Minh cũng đang ngồi bên cạnh nắm tay cô, không dám dùng lực, trong lòng bàn tay như có bảo vật vô song. Đúng vậy, Lê Nhược Vũ là bảo bối của anh, không ai có thể thay thế được.
Nhưng vụ tai nạn xe cộ này …. Đôi mày rậm của Lâm Minh nhíu chặt lại, thật sự là một tai nạn Tình cờ như vậy sao?
‘Vụ tai nạn xe hơi của Lê Nhược Vũ kết thúc rất nhanh. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên đã đầu đầu thú. Qua điều tra cũng xác nhận là ông ta lái xe. Cho biết là do say rượu lái xe không nhìn thấy Lê Nhược Vũ đột nhiên xuất hiện.
Khi Lâm Minh nói với Lê Nhược Vũ, Lê Nhược Vũ chỉ khẽ gật đầu, nhưng theo bản năng, cô biết rằng vấn đề này sẽ không phải như vậy.
Quá đơn giản.
Cô ấy không hỏi, chỉ vì cô biết, nếu Lâm Minh không muốn nói với cô thì dù có hỏi bất kỳ điều gì cũng không có câu trả lời, thà rằng không hỏi.
Lâm Minh không ngờ rằng Lê Nhược Vũ sẽ phản ứng như vậy, trong lòng có chút nghỉ hoặc “Em không thấy kỳ lạ sao?”
Một miếng quýt đưa đến bên miệng cô.
Lê Nhược Vũ thích ăn quýt, Lâm Minh vẫn luôn nhớ, nhưng Lê Nhược Vũ lai hơi nghiêng đầu né đi.
Tay của Lâm Minh lúng túng buông thông giữa không trung. Tình cờ một hộ sĩ đến thay băng cho Lê Nhược Vũ, nhìn thấy bộ dáng của Lâm Minh thì vội vàng cúi đầu, giả vờ như không tìm thấy gì.
“À, Chủ tịch Lâm, tôi đến thay băng cho cô Li”
Hộ sĩ nhỏ giọng chào.
Lâm Minh cũng thu tay từ giữa không trung trở về, gật đầu rồi ném quả quýt vào thùng rác.
Cô y tá đỡ Lê Nhược Vũ dậy, miếng gạc trắng trên đầu cũng được cởi ra từng vòng một, vết thương ở bên cạnh, một phần tóc bị cạo trong quá trình phẫu thuật, miếng gạc vướng vào thịt Mặc dù động tác của cô y tá vô cùng nhẹ nhàng, nhưng khi cởi ra Lê Nhược Vũ không khỏi than nhẹ một tiếng, Lâm Minh đỏ mắt ngay lập tức, đau lòng nắm chặt tay và hét vào mặt cô y tá: “Cô có đổi được không? Không được thì gọi người khác tới!” Tựa hồ giây tiếp theo thì bàn tay nắm chặt sẽ giáng vào khuôn mặt cô cô y tá “Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Cô y tá nhanh chóng xin lỗi, trong lòng mới hiểu rõ, chẳng trách tiền thưởng của khu VỊP này gấp mấy lần những nơi khác.