Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Cô y tá nhỏ sợ hãi vội cúi đầu xuống, liên tục đồng ý.

Lâm Minh quay đầu nhìn về phía Hà Duy Hùng nhàn nhạt nói: “Gọi bà Lâm Hà Duy Hùng từ lâu đã biết anh ta và Lê Nhược Vũ không thể ở bên nhau, nhưng nghe những lời như vậy vẫn cảm thấy như kim châm trong lồng ngực. . Truyện Kiếm Hiệp

Hà Duy Hùng nhẹ nhàng thở dài: “Mấy năm trước, là anh ép Lê Nhược Vũ đến không thở nổi, cho nên cô mới lựa chọn rời khỏi anh, hiện tại, tôi chỉ là tới gặp cô ấy, Lâm Minh, Lê Nhược Vũ không phải là vật sở hữu của anh, anh không cần có địch ý lớn như vậy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ rời bỏ anh. “

Hà Duy Hùng biết rằng nhà họ Hà chỉ là con kiến trước mặt Lâm Minh, nếu Lâm Minh không hài lòng, không khó để anh có thể khiến nhà họ Hà tộc phá sản.

Nhưng đối với hạnh phúc của Lê Nhược Vũ, anh ta phải nói ra những lời đã kìm nén trong lòng bấy lâu nay.

Hơn nữa, nếu Lâm Minh thực sự còn chấp mê bất ngộ, anh ta không ngại dùng hết sức đấu một trận, cho dù là đối với Lê Nhược Vũ, anh ta cũng sẽ không bao giờ để Lê Nhược Vũ chịu nhiều tổn thương như vậy….

Ánh mắt của Lâm Minh càng ngày càng đáng sợ, giống như một con báo sắp nổi giận, nhìn kỹ “con mồi” trước mặt.


Cô y tá nhỏ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sợ hãi bỏ chạy.

Hà Duy Hùng chỉ lạnh lùng nhìn anh, nếu những gì anh ta nói chỉ là cảnh báo, thì Lâm Minh sẽ không tức giận như vậy.

Lâm Minh đột nhiên đánh một quyền qua Hà Duy Hùng, anh ta một chút cũng không né tránh, nếu như cú đấm này hạ xuống, anh càng không thế khiến Lê Nhược Vũ ở bên cạnh mình.

Người đàn ông này quá tự cao, không thể nghe lời người khác, anh ta hiểu Lê Nhược Vũ, cô không muốn bị nuôi nhốt như chim trong lông, ở bên cạnh Lâm Minh sế không hạnh phúc.

Những nắm đấm của Lâm Minh dừng lại trước mắt Hà Duy Hùng, lửa giận đang trào ra trong mắt anh đã biến thành một cái giếng sâu, khiến người ta không hiểu nổi “Cô ấy ở trong phòng bệnh, nhưng Hà Duy Hùng, tốt hơn hết anh đừng nên có chủ ý gì với cô ấy nữa!”

Lâm Minh đã đưa ra một cảnh báo sắc bén Trong phòng, Lê Nhược Vũ nằm li bì trên giường, sau khi sinh Hạ Ly ra thì không rời khỏi cô quá 24 tiếng. Bây giờ đã hai ba ngày rồi, mặc dù Lâm Minh mỗi ngày đều để cô nói chuyện điện thoại mỗi ngày nhưng cô vẫn thấy không đủ, không biết con bé có quen hay không, nghe ra Hòa Phong và Tiểu Cảnh rất chăm sóc cho cô bé.


Lâm Minh mấy ngày nay đều ở bên cạnh chăm sóc cô hết lòng, Lê Nhược Vũ cảm thấy có chút xót xa khi nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh.

Trong vụ tai nạn xe hơi vừa qua, Lâm Minh chăm sóc bản thân vì có hợp tác với James. Còn bây giờ thì sao?

Lê Nhược Vũ không muốn đoán, nhưng cô nhịn không được, không thể hy vọng vào Lâm Minh hết lần này đến lần khác, đó không phải là yêu, là ngu ngốc.

Chính vì vậy cô đã lạnh lùng vô số lần, cô không muốn gì cả, đến khi anh mệt mỏi và hết kiên nhãn thì cô sẽ tìm cách đưa Hạ Ly về nước Mỹ.

Nhưng Hòa Phong thì sao? Lê Nhược Vũ đột nhiên nghĩ đến, liền rối rằm không biết phải làm sao.

Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đẩy ra.

Lê Nhược Vũ cho rằng Lâm Minh đã trở lại nên quay đầu đi, nhưng bên tai lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng: “Nhược Vũ”

Giọng của Hà Duy Hùng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận