Ôn Hòa lại càng hoảng sợ, không hiểu tại sao Hoàng Ánh lại có phản ứng lớn như thế: “Dì à, con nghe nói anh Lâm vì cô ta mà mấy ngày nay không đến công ty rồi, vẫn đang ở trong bệnh viện, ngay cả Hòa Phong và Tiểu Cảnh cũng bị bỏ lại ở nhà. Hôm nay con đến Phong Linh Đàm nghe người ta nói mới biết. Một người mẹ như cô ta cũng thật kỳ lạ, sao có thể…
Ôn Hòa đương nhiên sẽ không nói là cô ta bị Lâm Minh đuối ra ngoài, bày ra vẻ muốn nói lại thôi, để Hoàng Ánh tự mình suy đoán.
Bà còn cho rắng, nhiều năm như vậy, Lâm Minh đã quên được Lê Nhược Vũ nên mới chấp nhận để Ôn Hòa ở lại bên cạnh mình. Ai biết được chuyện lại không đơn giản như vậy.
Lê Nhược Vũ đúng là yêu tỉnh hại người!
Hoàng Ánh cắn răng nghĩ thầm.
Lê Nhược Vũ ở bệnh viện khôi phục rất tốt.
Hơn nữa mấy đứa trẻ cũng ở bệnh viện, tất cả đều muốn ở bên cạnh mẹ, Lê Nhược Vũ cũng nhẹ nhõm rất nhiều.
Không biết từ bao giờ, cô lại bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên và căng thẳng thần kinh trước mặt Lâm Minh, không dám tín nhiệm mà chỉ còn biết cẩn thận từng li từng tí. Cô đã chán ngấy việc bị Lâm Minh lừa dối, chán ngấy những ngày tất cả mọi người trên thế giới đều đã biết chuyện nhưng mình lại vẫn giấu giếm giống như một chú hề xấu xí.
Không thể không nói, Lâm Minh là một người cha tốt, Hạ Ly rất thích anh. Lúc này mới qua mấy ngày mà cô bé đã quấn lấy anh làm nũng rồi.
Nhưng vừa nhắc tới bố Trần Hi Tuấn, Hạ Ly lại lộ ra vẻ mặt rầu rĩ: “Tại sao mẹ không thể ở cùng với bố Trần Hi Tuấn và cha?”
Lâm Minh vừa nghe đến đây thì khuôn mặt tối sầm lại. Thế nhưng lời nói của trẻ con chỉ là những lời ngây thơ, anh không thể tức giận với con trẻ, chỉ có thể sửa lời Hạ Ly: “Sau này phải gọi là chú Trần Hi Tuấn”
“Tại sao lại thế ạ?” Hạ Ly không hiểu. Cô bé dựa vào người Lâm Minh, cái tay nhỏ bé vuốt cằm anh. Cô bé thích râu trên cằm của cha: “Nhưng mà bố vẫn luôn ở bên cạnh Hạ Ly mà. Các bạn khác đều nói rằng người đối xử tốt nhất với mình chính là cha, bố Hi Tuấn cũng là cha con”
Hạ Ly không biết phải giải thích như thế nào, nói câu trước cũng không khớp với câu sau.
Lâm Minh rầu rĩ không vui. Đúng vậy, mấy năm nay, người ở bên cạnh Hạ Ly đúng là Trần Hi Tuấn chứ không phải anh.
Lê Nhược Vũ thấy vẻ mặt Lâm Minh không hài lòng, bổng nhiên thấy hơi căng thẳng, vội vã kéo Hạ Ly qua, bảo vệ cô bé bên cạnh mình.
Lâm Minh liếc mắt đã nhìn ra ý của Lê Nhược Vũ, không khí quanh người trong nháy mắt lạnh xuống “Má Trương, má đưa Hạ Ly ra ngoài chơi một lát. Lát nữa gọi hai vệ sĩ đưa con bé đến nhà trẻ đón anh trai nó tan học” Lâm Minh bình tĩnh sắp.
xếp, Hạ Ly vừa mới về, vẫn chưa đi nhà trẻ, Lâm Minh làm như thế có lẽ chỉ vì muốn giúp cô bé cởi mở hơn.
Hạ Ly vừa nghe thấy đi đón anh trai liền vô cùng vui vẻ đi theo má Trương.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Lê Nhược Vũ và Lâm Minh. Trong mắt Lâm Minh trào lên vô số cảm xúc: “Lê Nhược Vũ, Hạ Ly là con gái của anh, vậy mà em lại lo lắng anh… sẽ làm hại con bé sao?”
Anh cho rằng trong những ngày qua, Lê Nhược Vũ đã nhìn thấy tất cả những gì anh đối xử với con, những việc anh làm cho cô. Anh thực tâm muốn Lê Nhược Vũ ở lại, để Hạ Ly có một gia đình hoàn chỉnh.
Thế nhưng Lê Nhược Vũ… cô lại nghỉ ngờ anh sẽ làm tổn thương Hạ Ly vì tức giận?