Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

“Tôi.. Lê Nhược Vũ biết mình đã hiểu lâm, nói chuyện cũng mất đi sức lực, đang muốn lên tiếng giải thích.

“Lê Nhược Vũ!” Lâm Minh không thể nhịn được nữa. Cô có thể hiểu lầm anh, có thể để Hạ Ly gọi người đàn ông khác là cha, lại nói cho Hạ Ly biết cô bé còn một người cha ruột thịt khác, có thể giận anh, nhưng cô lại có thế nghị ngờ anh sẽ làm tổn thương Hạ Ly?

Lê Nhược Vũ thấy Lâm Minh thực sự nổi giận, cô cũng không nhịn được muốn phản bác, cười khẩy nói với anh: “Khi đó là anh kêu tôi đi phá thai, bây giờ lại… ưml”


Lâm Minh đột nhiên sáp lại gần, mút lấy đôi môi một cách hung ác, giống như đang trừng phạt Lê Nhược Vũ vậy.

Lê Nhược Vũ bị đau, kêu lên một tiếng, nhưng trái lại càng làm Lâm Minh thêm hưng phấn. Đầu lưỡi anh thăm dò đi vào, quay cưồng trong miệng cô, vừa vội vàng vừa mãnh liệt. Trong miệng tràn đầy mùi vị nam tính đặc biệt của Lâm Minh, khiến Lê Nhược Vũ không có không gian lui lại, chỉ cảm thấy hơi thở như bị cướp đoạt hết đi Cuối cùng Lâm Minh cũng thỏa mãn rời khỏi đôi môi cô. Nhìn ánh mắt hoang mang cùng đôi môi đỏ mọng của cô, anh nói bằng giọng sâu xa: “Lê Nhược Vũ, em tốt nhất đừng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của anh!”

(*Trở về sau một thời gian dài xa quê, càng về gần đến quê hương thì càng hồi hộp.) Hoàng Ánh đứng một mình ở góc cầu thang trong bệnh viện, nhìn vệ sĩ đứng ngoài cửa phòng bệnh liền biết Ôn Hòa nói không sai. Quả nhiên Lê Nhược Vũ đã trở về.

Bà vốn muốn hùng hổ xông vào ra oai phủ đầu với Lê Nhược Vũ, nhưng lại nhớ ra Lâm Minh vẫn đang ở bên trong Đây có lẽ là cảm giác hồi hộp khi sắp gặp lại, bà lại trở nên sợ hãi đứa con ruột của mình.

Lê Nhược Vũ… Thực ra Lê Nhược Vũ cũng là người vô tội, nhưng sao cô lại vẫn chưa rút ra được bài học chứ? Mỗi lần vừa nghe đến tên cô là bà lại tức giận không chịu nối, cảm thấy Lâm Minh đã bị cô cướp đi Nhưng dù bà có đặt mình vào vị trí của người phụ nữ đó đi chăng nữa, thì sau khi trải qua chuyện này, e rằng sẽ không còn hy vọng gì nữa.


Đúng vậy, con người luôn luôn ích kỷ. Nếu như khi đó không phải bà khăng khăng muốn cứu sống Lâm Niệm Sơ, nhà họ Lâm cũng sẽ không bị chia rẽ thành ra thế này. Là do chính tay bà đã đẩy con trai của mình ra Hoàng Ánh đứng ở đó, nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Sau khi biết Lâm Niệm Sơ là con riêng của ba Lâm, cuối cùng bà cũng học được sự đồng cảm. Trong thời gian ngăn, bà đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều. Bà mím môi, vẫn quyết định đi tới, thế nhưng lại bị vệ sĩ ngăn ở ngoài phòng bệnh: “Bà không thể vào được”

“Tại sao? Tôi là mẹ của Lâm Minh!” Hoàng Ánh bị ngăn lại thì cảm thấy hơi ngạc nhiên, liền bày ra tư thái khi đối mặt với người làm ở nhà họ Lâm, cho rằng đám vệ sĩ này không biết mình Tuy nhiên mấy vệ sĩ quả thực là không biết bà, chỉ liếc mắt nhìn nhau, nghỉ ngờ không biết lời của Hoàng Ánh có đáng tin hay không. Nếu chẳng may có người muốn đục nước béo cò, giả làm người nhà họ Lâm để đi vào thì sao? Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.

Vệ sĩ suy nghĩ một chút rồi nói: “Tổng giám đốc Lâm đã có lệnh, ngoài những người mà anh ấy đặc biệt chỉ định, tất cả những người khác đều không được vào thăm cô Lê’“

“Tôi cũng không thể sao?” Hoàng Ánh trừng mắt nhìn mấy vệ sĩ. Sự giáo dưỡng tốt đẹp không cho phép bà tức giận ở đây, thế nhưng bà lại bị vệ sĩ của con trai ngăn lại, chuyện này mà truyền ra ngoài còn không khiến cho người khác cười đến rụng răng à?


Xin lỗi, đây là quy định của Tống giám đốc Lâm” Mấy vệ sĩ suy nghĩ một chút, ân rất kiên trì với điểm mấu chốt. Không ai có thể chống lại được cơn tức giận của Lâm Minh.

“Bà Lâm, sao bà lại ở đây?” Một người phụ nữ dáng vẻ cao quý đang đi về phía Hoàng Ánh. Nhìn thoáng qua thì có vẻ lớn hơn Hoàng Ánh mấy tuổi, nhưng thái độ với Hoàng Ánh lại vô cùng kính trọng.

“Khu!” Hoàng Ánh ho nhẹ một tiếng, trong lòng lại thầm than. Người này nổi tiếng là kẻ nhiều chuyện, nếu để cho bà ta biết chuyện hôm nay, sau này người trong giới sẽ cười vào mặt bà đến mức nào nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận