Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

“Lê Minh Nguyệt, em giỏi thật!” Hà Duy Hùng tức giận: “Cô ấy lại tự mình bỏ đi cơ chứ” Anh ta cũng không biết Lê Minh Nguyệt có thể trốn đi g tầm n khuôn đâu khi không có một xu dính túi.

Chẳng lẽ ở Hà Nội ngoài Lê Nhược Vũ ra cô còn người bạn nào khác? Sao trước nay chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc đến?

Hà Duy Hùng tiếp tục gọi điện thoại, vẫn là âm thanh lạnh lùng nhắc nhở tắt máy, chẳng lẽ lúc này Lê Minh Nguyệt đã lên máy bay bay sang Mỹ rồi “Không phải cô ấy bị bắt cóc chứ?” Hà Duy Hùng bị suy nghĩ của mình doạ.

Nhưng cũng không phải không có khả năng này, cô ấy ngốc như thế, lại đơn giản, e là bị người khác bắt cóc lại còn giúp người ta trả tiền nữa!

Cũng không biết sao trước đây mình lại nghĩ cô ấy có mưu mô nữa.

“Ai mà muốn bắt cóc cô ấy chứ?” Hà Duy Hùng nghĩ mà tức, cái não có vấn đề của đó sợ là không ai bắt cóc đâu? Cần tiền không có tiền mà muốn sắc cũng không có sắc.


“Bỏ đi, chắc chắn là tự Minh Nguyệt trốn đi rồi, giận dỗi không nghe điện thoại của mình, sớm muộn cũng phải về.” Hà Duy Hùng cảm thấy mình nghĩ thông rồi, liền quay lại so-fa nằm, lấy cái điều khến tivi mà lòng cứ để đâu đâu, nhưng nẵm cả nửa giờ đồng hồ Hà Duy Hùng cũng không biếttivi đang chiếu cái gì, trong đầu chỉ có hình bóng của Lê Minh Nguyệt.

Sao anh ấy lại lo lắng cho Minh Nguyệt như thế?

“Bố mẹ”, Hạ Ly trong công viên thiếu nhỉ chạy lại, giang rộng hai tay ôm lấy chân Trần Hi Tuấn cười tươi mặt đỏ bừng bừng, hôm nay bố mẹ có.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

thời gian đến đón cô bé, cô bé tất nhiên rất vui rồi “Hạ Ly hôm nay có ngoan không nè?” Trần Hi Tuấn ngồi xốm, nhìn Hạ Ly hỏi giống như một cục thịt nhỏ dễ thương và một người đàn ông đang giao tiếp công bằng với nhau Hạ Ly liên tục gật đầu: “ Hạ Ly rất ngoan! Bố hôn Hạ Ly đi!” Một gương mặt mũm mỉm ngước lên nhìn Trần Hi Tuấn, cậu ta hôn Hạ Ly liền hai cái, cô bé cũng nghiêng mặt “chụp” một cái lên gò má của Trần Hi Tuấn.

Ngược lại, Lê Nhược Vũ nở nụ cười hời hợt, nhìn bộ dạng thân thiết của họ, càng cảm thấy lựa chọn của bản thân là đúng đắn.

Cô đứng ở chỗ này, lại liên tục bị nhiều bạn nhỏ để ý: “Mẹ nhìn kìa! Mẹ của bạn kia xinh quái”


“Mẹ không xinh sao?”

“Mẹ rất xinh ạ” Cậu bé kia nhìn thấy mẹ mình đang cau mày liền đáp, nói xong thì lại nghĩ: “Nhưng dì ấy vẫn xinh hơn”

“Anh! Nhược Vũ!” Trần Hi Lam nhìn có vẻ tức giận đùng đùng đến chỗ hai người họ, bỏ kính râm xuống, đôi môi mỉm cười: “Hai người đi nhanh thật đó, bỏ mặc em một mình ở Hà Nội, cô đơn lẻ loi”

“Khụ khụ khụ! Trần Hi Tuấn ho mấy tiếng, lúc đó Lê Nhược Vũ gọi điện thoại có vẻ rất gấp, đến hành lý mà cậu ta còn không kịp sắp xếp liền nhanh chóng đến sân bay, làm gì còn thời gian chăm sóc cô em gái hành tung không ai biết này nữa.

“Cô Lam! Thế nào gọi là Song Phi ạ?” Cục bột nhỏ đáng yêu ngậm ngón tay, khuôn mặt tỏ vẻ tò mò.

Trần Hi Lam hôn một cái lên má Hạ Ly, lưu lại dấu môi rất to: “Là cô đơn lẻ loi đó! Nó có nghĩa là.. thôi cô giải thích cũng không rõ con hỏi mẹ con đi” Trần Hi Lam cố gắng nghĩ, nhưng phát hiện ra chính mình cũng không biết giải thích thế nào với cục thịt nhỏ, liền ném câu hỏi cho Lê Nhược Vũ.

“Hạ Ly còn nhỏ, đừng nghe cô Lam của con nói linh tinh” Lê Nhược Vũ thấy không có cách nào giải thích với Hạ Ly từ ngữ “cao siêu” như vậy.

Trần Hi Tuấn thấy Hi Lam cũng quên tìm rắc rối của mình, bế Hạ Ly dắt tay Nhược Vũ: “Chị đừng dạy hư Hạ Ly, mau về nhà thô Trần Hi Lam nhìn hai người họ tay nắm tay, nhìn Trần Hi Tuấn ngạc nhiên nói: “Ôi trời ơi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận