“Không cần” Lê Nhược Vũ vẫn giữ giọng điệu cứng rắn đó mà quay đầu qua một nơi khác. Lâm Minh lại một lần nữa tiến về phía trước một bước, anh đến gần Lê Nhược Vũ, đôi môi đó sắp chạm đến mặt cô rồi, hơi thở nóng tức đó không ngừng suýt xoa làn da của cô, Lâm Minh nắm chặt sợi dây chuyền trên tay: “Em chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn” Lê Nhược Vũ gật đầu mà nhìn sang khuôn mặt của Lâm Minh. Anh có người anh cần phải bảo vệ và chăm sóc. Cô cũng vậy, cô lại càng không muốn trở thành con ma nơ canh của anh.
“Lê Nhược Vũ, có phải là anh đối xử với em tốt: quá rồi không?” Lâm Minh nheo mắt lại: “Tốt đến mức em tự cho là em có thể cứng đầu và làm việc không suy nghĩ à “Em cứng đầu và làm việc không suy nghĩ?”
Lê Nhược Vũ tức giận đến mức cười ra tiếng rồi “Lâm Minh anh nói cho tôi nghe đi, trận tai nạn đó thật sự đơn giản như vậy sao? Trên đời lại có chuyện trùng hợp đến như vậy sao? Trên cố cũng Ôn hòa cũng có vết bớt hình trái tim nhỉ? Anh thích người phụ nữ nào mà anh không có được?
Tại sao cứ phải là tôi “Em lại nói bậy gì vậy?” Lâm Minh cau mày lại.
“Anh còn giả vờ nữa?” Lê Nhược Vũ nhìn mặt la Lâm Minh, cô trừng to mắt mình ra, cô không nghĩ rằng Lâm Minh lại có thể mặt dày và đê tiện đến mức như vậy.
Cô đã nói rất rõ ràng rồi mà anh vẫn tiếp tục làm ra vẻ mặt mơ màng đó.
“Vết bớt gì?” Thực ra lúc mới đầu anh cũng có chút nghi ngờ về trận tai nạn đó, nhưng sau khi điều tra kỹ lưỡng một phen rồi mới phát hiện ra đó thật sự là chuyện ngoài ý muốn. Chắc là Lê Nhược Vũ cứ lo sợ chuyện hão huyền khi có anh xuất hiện, cô cứ nghĩ rằng có người luôn muốn cô rời khỏi bên anh.
Nhưng cách tư duy của đàn ông với phụ nữ thật sự là khác biệt với nhau.
Lê Nhược Vũ hỏi Lâm Minh về chuyện vết bớt là đã làm lơ đi chuyện tai nạn đó và lại khẳng định lời của cô y tá nói với cô là thật.
Trận tai nạn đó là do chính tay của Ôn Hòa làm ra đấy. Tuy rằng Lâm Minh biết được chuyện này nhưng anh văn không có một chút cử động nào, anh còn cố tình tìm một người lấy cớ lái xe khi say xin để qua loa với bản thân Rốt cuộc còn có bao nhiêu việc là cô không biết được? Hòa Phong có thật sự là con của cô không? Nếu như không phải, còn Tiểu Cảnh thì sao? Đó là con của Lâm Minh với Ôn Hòa?
Khi ở bên cạnh anh, cô không thể nào suy nghĩ sự việc như một người bình thường được.
Cô lại càng không dám đi làm thử nghiệm dòng máu ruột thịt, lỡ như Hòa Phong không phải là con của cô… thì e là lúc đó cô sẽ buồn rầu hơn thế nữa. Cô nguyện tin rằng Hòa Phong vẫn còn sống, nhưng lại nghỉ ngờ Lâm Minh. Đó không chỉ là không công bằng với cô, đó còn là không công bằng với Hòa Phong.
Hơn thế nữa… Lê Nhược Vũ đã không muốn suy nghĩ như vậy mãi. Ở bên cạnh Lâm Minh chính là như vậy đấy, hiểu được và biết được càng nhiều thì sẽ càng đau khổ hơn Lần về thành phố Hà Nội này cũng không được là xem như không có thu hoạch gì cả, ít nhất là để cô biết được Hòa Phong vẫn còn sống.
Cô nguyện để cho Hòa Phong mãi sống ở trong lòng của cô, dù có đối với ai mà nói thì đó cũng là điều tốt nhất có thể rồi.
Nhưng cũng chỉ có thể như vậy thôi Hòa Phong đã chết đi một lần rồi, cô không nguyện đi chấp nhận tin con trai của cô chết đi thêm một lần nữa.
“Có phải là sau gáy của Ôn Hòa cũng có vết bớt này?” Lê Nhược Vũ vén tóc của mình lên và quay lưng về trước cho Lâm Minh xem rõ.
Cổ của cô rất thon dài, nó tao nhã như con thiên nga, đó khiến cho Lâm Minh không nhịn được ôm lấy cô từ phía sau, bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể của cô cũng là thuốc kích dục tốt nhất đối với anh Anh đặt môi mình lên trên tóc của cô, Lê Nhược Vũ cũng ngây người ra, nhưng trong tích tắc cô đột nhiên cảm thấy ghê rợn. Cô dường như nối hết da gà trên người lên.