“Lúc nấy là ai đến tìm chị vậy? Có phải là Lâm Minh không?” Trong tích tắc, Trần Hi Lam hiểu ra được đầu đuôi câu chuyện rồi, ngoại trừ Lâm Minh ra thì còn có ai dám đến ZO để làm ra chuyện như vậy một cách trắng trợn như vậy chứ?
Hơn thế nữa ngoại trừ Lâm Minh ra thì e là không có ai có thể khiến cho Lê Nhược Vũ trở thành bộ dạng này rồi Rõ ràng là trong ánh mắt của Lê Nhược Vũ có một chút dao động, cô dường như phản ứng lại ồi: “Ừm… Là anh ta. Trần Hi Lam cô đi ra ngoài đi, tôi muốn một mình ở đây bình tĩnh bản thân lại”
“Nhưng chị như vậy thì làm sao tôi yên tâm được chứ”
Lê Nhược Vũ ngẩng đầu lên, mép môi nhếch lên một nụ cười cay đẳng: “Trần Hi Lam, nếu như: có người nói cho tôi nghe rằng Hòa Phong của tôi đã không còn là Hòa Phong của tôi nữa, cô nói tôi có nên tin không?”
Trần Hi Lam bị hỏi xong xong câu đó liền cảm thấy rối não. Câu nói đó lại có ý nghĩa gì nhỉ, ngôn ngữ này quá tiêu tốn chất xám đi.
Nhưng Lê Nhược Vũ hỏi cô ta rằng có nên tin hay không, cô ta lại phải trả lời như thế nào.
“Chị nên nghe theo chính con tim của chị đấy. Chị là Tina” Trần Hi Lam suy nghĩ một hồi rồi trả lời cô, cô ta không nhịn được cho sự thông minh lanh lẹ của bản thân một cái like, cô ta thật sự thông minh quá đi!
[Sao có câu nói này? Rõ ràng là trước khi rời đi cô đã biết được Hòa Phong chính là con trai của mình, trước khi rời đi cô còn nhớ nhung, bây giờ, quậy ra thể thống gì rồi? Thay đổi quá nhanh đi. Do không có nền sẵn, nếu như muốn cứ tiếp tục cốt truyện, tốt nhất nó nên xuất hiện khi nữ chính rời khỏi nam chính chính.] “Theo… con tim” Ánh mắt của Lê Nhược Vũ.
chớp nhoáng một hồi, cô như đột nhiên hiểu rõ ra chuyện gì đó, Khi cô ở bên cạnh Trần Hi Tuấn, cô sẽ không cảm thấy bất an, lại càng không cảm thấy lo lắng, tất cả những điều đó là vì cô không yêu đấy.
Nhưng chỉ cần đối diện với chuyện của Lâm Minh, cô chỉ cảm thấy răng mình muốn trốn tránh. Cô không dám tin rằng Hòa Phong đã mất đi tồi, đó là bởi vì cảm giác có được rồi lại mất đi đau khổ hơn cảm giác nó đã mất đi từ lúc mới đầu rất nhiều.
Cũng chính là bởi vì như thế này, cô mới không nguyện ở bên cạnh Lâm Minh nữa, cô một lòng muốn rời khỏi thành phố Hải Phòng, cô bỏ.
trốn một cách bê bối như vậy chính là vì yêu, dù cho là tình yêu cho Hòa Phong hạy là tình yêu cho Lâm Minh.
Đúng vậy, cô nên tin rắng Hòa Phong vẫn còn đang sống, cô nên đối diện với sự thật là cô vẫn còn yêu Lâm Minh, cho nên cô mới suy đoán bừa bộn bởi vì các lời nói gió bay của người khác, chỉ với một tờ giấy để một câu nói răng sự sống của Hòa Phong chính là lời nói dối của Lâm Minh đã khiến cho cô hỗn loạn cả tinh thần rồi. Đây không giống cô… hoặc có thể nói là đó không giống cô của lúc bấy giờ, chắc là chỉ cần gặp phải chuyện liên quan với Lâm Minh thì cô nhạy cảm đến lạ thường.
Lê Nhược Vũ bặm môi lại và nhìn Trần Hi Lam với ánh mắt cảm kích.
Lê Nhược Vũ vừa muốn đứng dậy thì phát hiện ra đôi chân của cô đã tê dại do ngồi xổm quá lâu rồi, cô cau mày lại và xoa bóp cho đôi chân của mình, sau đó đứng dậy dưới sự giúp đỡ của Trần Hi Lam và cô nhẹ nhàng ôm Trần Hi Lam một cái.
“Cám ơn cô, Trần Hi Lam, tôi suy nghĩ ra rồi, tôi không thể cứ bỏ trốn mãi được.”
Trần Hi Lam nhìn chăm chẵm Lê Nhược Vũ, cô ta không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cô, nhưng nếu như cô đã suy nghĩ ra được rồi thì đó chắc chắn là chuyện tốt. Do đó cô ta cũng yên †âm và gật đầu: “Ừm, chị suy nghĩ ra được rồi là được rồi. Lâm Minh ở đâu đấy, anh trai của em sẽ đi xử lý anh ta.”
Tuy rằng cô tin thực lực của Lâm Minh, nhưng ở nước Mỹ này thì chắc Lâm Minh vẫn chưa làm khó Trần Hi Tuấn được.