Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

“Đúng”

Đôi mắt của Trần Hi Lam xoay vòng lại và đột nhiên nhớ ra gì đó, cô ta hỏi cô: “Không dẫn theo anh trai của tôi luôn?”

“Ừm” Lê Nhược Vũ vần rất kiên định mà trả lời “Vậy dẫn theo tôi đi?” Trần Hi Lam mim cười, đôi mắt màu xanh lam đó xen lẫn theo một chút: ngọt ngào.

Người cô ta thích đang ở thành phố Hà Nội đấy. Nếu như Trần Hi Tuấn không thể đi được rồi, vậy tức là cô ta có thể lấy danh nghĩa về thành phố Hà Nội cùng với Lê Nhược Vũ rồi! Để tránh được trường hợp là cô ta đột ngột chạy sang đó còn sẽ bị người khác cảm thấy cô ta cố tình như.

vậy. Hơn thế nữa nếu như chỉ có một mình cô ta qua đó, Trần Hi Tuấn chắc chắn sẽ không cho.

phép, cô ta thà đi một cách quang minh chính đại như vậy đấy.

“Cô qua đó làm gì?” Lê Nhược Vũ có chút khó hiểu, cô không hề ngại Trần Hi Lam đi cùng với cô, nhưng cô về thành phố Hà Nội là có việc quan trọng phải làm, người khác cũng đâu giúp gì được. Trần Hi Lam không có người thân gì ở thành phố Hà Nội cả, cô đi thành phố Hà Nội để làm gï?


Trần hi Lam vừa cười vừa đưa điện thoại lên với Lê Nhược Vũ, cô ta chớp chớp mắt mình rồi nói: “Chị đoán xem?”

“Đi tìm anh đẹp trai ở miền Bắc của cô đấy à?”

Lê Nhược Vũ nhìn thấy vẻ mặt ra đủ dấu hiệu của Trần Hi Lam liền hiểu ra rồi, thì ra Trần Hi Lam là có ý đồ khác, có dẫn cô ta đi cũng sẽ không bị gì cả, dù sao thì cô ta cũng lớn rồi, biết được việc quan trọng với việc không quan trọng nên Lê Nhược Vũ gật đầu.

Mặt của Trần Hi Lam đỏ ửng lên một cách khó tin, cô ta làm nũng nói: “Chị biết là thôi nhé, đừng có cho ai biết nhé” Lê Nhược Vũ liền đồng ý.

E là lần này Trần Hi Lam động lòng thật rồi nhỉ?

“Anh lỗ?” Lê Minh Nguyệt tức giận đến mức đạp chân của Hà Duy Hùng một cái, cái đạp đó khiến cho Hà Duy Hùng đau đến mức cắn răng nghiến lợi nhưng anh ta vắn không buông tay của mình ra.


“Buông em ra!” Lê Minh Nguyệt ép sát người với làn da của Hà Duy Hùng và cảm thấy căng thẳng vô cùng, nhưng cô ấy lại không bướng bằng anh ta, sức của một người phụ nữ bình thường không thể nào sánh bằng với một người đàn ông được.

Hà Duy Hùng lắc đầu: “Không buông” Khó khăn lắm Lâm Minh mới có thể tạo cho mình một cơ hội tốt như vậy, anh ta đương nhiên phải lợi dụng triệt để chứ. Cũng do có Lâm Minh đấy, đến kiếm vợ mà cũng không quên thưởng phúc lợi cho anh ta, quả thật là anh em tốt mài!

Lê Minh Nguyệt lắc lư vùng vẫy, nhưng lại bị Hà Duy Hùng càng siết càng chặt: “Hà Duy Hùng, đồ mặt người dạ thú!”

“Tôi không có mặc đồ đấy nhé!” Hà Duy Hùng cười lên, vẻ mặt ngượng ngùng đến mức dỗi hờn của Lê Minh Nguyệt dễ thương thật sự.

“Anh là đồ cầm thú!” Lê Minh Nguyệt căn chặt răng, mặt của cô ấy đỏ đến mức có thể chắt ra nước rồi. Trước đó cô ấy không phải là chưa thấy qua bộ dạng Hà Duy Hùng vừa mới tắm xong chỉ quấn cái khăn đi ra giống như vậy, nhưng mà trước đó anh ta chưa từng ôm cô ấy như vậy mà.

Còn là trống trơn cả người nữa!

Hà Duy Hùng cười rồi sẵn thế bồng Lê Minh Nguyệt quăng lên trên giường, sau đó cả người anh ta đè lên người cô ấy, ngón tay trỏ quấn một sợi tóc suôn mặt của cô ấy và nhìn cô ấy với vẻ mặt hứng thú, hơi thở đều phà thẳng vào mặt của cô: “Còn có thứ cầm thú hơn nữa đấy, em muốn thử không?”

“Không!” Lê Minh Nguyệt hoảng loạn cả rồi, cô thật sự vấn chưa chuẩn bị sẵn sàng, tên cầm thú Hà Duy Hùng này không có được cô ấy khi ở trong nhà, không lẽ bây giờ anh ta muốn làm những chuyện không thể miêu tả được với cô ở đây?

Tay của Hà Duy Hùng trượt từ tóc của cô xuống và lướt đến cổ của cô. Lê Minh Nguyệt cảm giác như bị điện giật và tê dại cả người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận