Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Hà Duy Hùng nhẹ nhàng cởi cúc áo đầu tiên của cô ấy ra, cọng xương quai xanh của cô ấy lộ ra, anh ta cúi đầu xuống hôn nhẹ, nhưng anh cảm thấy như vậy không đủ hứng nên trực tiếp hút ra một dấu hôn hickey.

Giọng nói của Lê Minh Nguyệt bắt đầu run lên rồi: “Hà Duy Hùng, anh coi chừng em kiện anh đấy”

Hà Duy Hùng không bưồn quan tâm đến cô ấy nữa, anh ta tiếp tục cởi bỏ cúc áo tiếp theo. Anh †a chưa từng nghĩ đến việc làn da của Lê Minh Nguyệt là trắng trẻo mịn màng đến như vậy đấy, môi của anh ta cũng dần dần trượt xuống tiếp. Cơ thể của Lê Minh Nguyệt cứng đơ lại rồi, cô ấy tức giận hoảng loạn mà la hét lên, tay của cô ấy cũng bắt đầu nhúc nhích quay qua quay lại: “Hà Duy Hùng anh mau dừng lại! Anh không dừng lại là em gọi người ngay đấy! Em sẽ đi kiện anh! Anh ức hiếp phụ nữ hiền lành của nhà người ta!”

Lần này Hà Duy Hùng dừng lại rồi, nhưng khóe môi của anh ta vẫn còn nhếch lên, dục vọng không ngừng khuấy loạn trong đôi mắt của anh ấy, sau đó anh ấy nhớ đến câu nói thường thấy ở trong các bộ phim dài tập Lê Minh Nguyệt hay.

xem: “Hửm? Em cứ gọi đi! Em có gọi bể giọng cũng sẽ không có ai đến cứu em đâu. Với lại ức hiếp phụ nữ hiền lành của nhà người ta à? Em đã gả cho tôi ba năm rồi, hiền lành của nhà người ta thì bỏ đi, phụ nữ không thì đúng hơn chứ nhỉ?”

“Đậu xanh!” Lê Minh Nguyệt không nhịn được và tung ra một câu chửi thề, đôi tay bị đè từ nấy đến giờ đã rút ra được và muốn đẩy Hà Duy Hùng ra “Con gái chửi bậy là không tốt đâu đi “Mắt, nhảm lại!” Hà Duy Hùng rời khỏi đôi môi của cô ấy và bất mãn ra lệnh. Giọng nói của anh ta hơi khàn, Lê Minh Nguyệt thật sự khiến cho anh ta không nhẫn nhịn được nữa, cô ấy không hề nghiêm túc một tý nào cả, như vậy mà anh ta lại muốn dịu dàng một chút cho cô ấy từ từ chấp nhận nữa chứ.


Lê Minh Nguyệt bị dọa sợ giật cả mình, cô ta nhằm chặt đôi mắt lại theo phản xạ tự nhiên.

Như vậy còn được, Hà Duy Hùng gật đầu và thừa cơ này giữ chặt tay của Lê Minh Nguyệt lại.

Cô ấy đã khơi gợi cơn lửa ở trong người anh ta lên rồi, tuy rằng cô ấy hơi ngốc nhưng đôi khi vần hay thông minh đột xuất, lỡ như cô ấy phản ứng trở lại rồi bỏ chạy thì sao.

Lê Minh Nguyệt ngơ ngác, ngay cả quần áo cả người bị cởi bỏ cũng không quát hiện ra, Hà Duy Hùng cũng khiêu khích cô ấy với kỹ thuật rất đỉnh, động tác cũng rất là dịu dàng.

“Xịt” Lê Minh Nguyệt cảm thấy có một chút đau sau đó mới chợt phản ứng mạnh trở lại: “Hà Duy Hùng, anh là một đồ ghê tởm!”


“Đã không chạy kịp rồi”

“Hà Duy Hùng.” Lê Minh Nguyệt đột nhiên biểu hiện oan ức.

Lâm Minh tự chế giễu mình mà cười một cái, trước đó anh đã từng rất xem thường loại đàn ông như vậy đấy, nhưng bây giờ anh lại dùng rượu bia để làm tê dại bản thân.

Anh thật sự không thể nào chấp nhận được, Lê Nhược Vũ đã làm chuyện đó với người khác…sao cô lại dám!

Bàn tay to rộng thon dài của Lâm Minh cầm lấy ly rượu và nốc một ngụm lớn, nó giống như là anh đang uống một chai nước suối bình thường vậy. Cũng do căn phòng này không có bất kỳ ai cả, không thì e răng Lâm Minh đã sớm tàn phá môi sinh Chỉ là một con Lê Nhược Vũ thôi mà! Cùng lắm thì anh không lấy nữa thôi! Do chính miệng cô tự nói mà, bên cạnh anh chưa từng thiếu phụ nữ.

Lâm Minh nhếch cả miệng lên, đúng vậy, cô cũng không quan tâm rồi anh còn quan tâm gì nữa. Anh một đấng đàn ông như vậy thì mắc gì phải giữ thân như ngọc cho cô?

“Cho một phụ nữ vào đây, phải sạch” Giọng nói của Lâm Minh trầm thấp mà gợi cảm, tay anh nằm chặt ly rượu nhưng trong lòng lại chợt nhói đau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận