Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Lâm Minh uống rượu rồi, có chút say nhẹ, anh cho Lê Nhược Vũ bước vào rồi sẵn tay đóng cảnh cửa lại và hoàn toàn quên mất tồn tại của người phụ nữ kia Người phụ nữ kia đã ngồi nghiêng người ở trên ghế sofa rồi, cô cởi bỏ áo khoác dài bên ngoài, bên trong chỉ có một cái váy hai dây ren màu trắng, nhìn rất khiêu gợi gợi cảm.

“Cục cưng, cám ơn sự chuẩn bị của anh, em rất thích” Người phụ nữ đó nâng tay lên và vẫy nhẹ với Lâm Minh.

Ánh mắt của Lâm Minh trầm xuống, anh vừa định lên tiếng kêu người phụ nữ đó cút ra ngoài thì phát hiện ra Lê Nhược Vũ ở bên cạnh anh cứng đơ cả người lại, nhưng sau đó vẫn tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà bước tiếp hai bước rồi cô mới phản ứng lại Lâm Minh vẫn còn đứng ở đằng sau và không cử động gì Lê Nhược Vũ cố gắng kiềm chế tâm trạng đang lộn nhào ở trong người mình và nghiêng đầu nhìn Lâm Minh.

Ly rượu cũng được chuẩn bị sẵn hai cái, dù cho Lâm Minh có chín đầu sáu tay cũng không thể nào đoán được cô sẽ đột nhiên đến đây. Đó rõ ràng là cố tình chuẩn bị cho người phụ nữ này, trên đôi môi của cô nở ra một nụ cười khinh miệt, cô thật sự đã đề cao Lâm Minh quá rồi.


“Tôi sẽ rời đi nhanh chóng, sẽ không làm phiền đến hai người đâu” Lê Nhược Vũ nhàn nhạt lên tiếng.

“Ừm” Lâm Minh đột nhiên cười lên rồi, anh ngồi sang bên cạnh người phụ nữ tóc vàng đấy, ngón tay của anh khẽ lấy lên một sợi tóc và ngửi một cái: “Nói đi, em có chuyện gì?”

Người phụ nữ đó dựa người sang vai của anh theo quán tính, cô ấy chợt phát hiện ra e là Lê Nhược Vũ không phải do Lâm Minh gọi đết Nhưng mà nó không xung đột gì với cô ấy, cô ấy mới không bưồn quan tâm đến chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn họ.

Cô ấy nhìn sang Lâm Minh với dáng vẻ làm nũng, Lâm Minh nghiêng đầu qua đó và không buồn quan tâm đến cô ấy. Cô ấy chỉ là một công cụ mà thôi, nếu như cô ấy nghe lời còn được, không nghe lời thì giây tiếp theo anh có thể đá cô ra ngoài.

Lê Nhược Vũ cảm thấy trái tim rất chua rất nhói, cô nằm chặt nảm đấm của mình và cố gắng nói với bản thân rằng mọi thứ ở đây không có liên quan đến cô ấy. Lâm Minh có tìm phụ nữ thì sao, bọn họ đã ly hôn rồi. Hơn thế nữa bây giờ cô đang quen với Trần Hi Tuấn mà, sao cô có quyền quản Lâm Minh chứ.


Lâm Minh nhếch môi của mình lên, anh đang trả thù Lê Nhược Vũ sao? Anh không biết, nhưng anh chỉ muốn làm như vậy, anh biết được cách làm này của bản thân rất là ấu trĩ, giống như một đứa trẻ không lấy được viên kẹo mình thích thì phải đi lấy những viên kẹo mình thích để khoe cho những đứa bạn khác là anh có rất nhiều viên kẹo.

Lê Nhược Vũ đột nhiên cảm thấy những gì mình suy nghĩ cá buổi chiều này đã không còn cần thiết nữa rồi. Mọi thứ chỉ có một mình cô suy nghĩ như vậy thôi, giữa bọn họ vốn không có gì có thể xử lý được cả.

Nếu như có, đó chỉ là tờ giấy công chứng ly hôn thôi. Cô chớp chớp mắt mình để nuốt ngược lại nước mắt của mình vào trong: “Không có gì nữa rồi, là tôi đã làm phiền anh rồi, hai người cứ tiếp tục đi, một khoảng thời gian sau tôi sẽ về nước một chuyến, chúng ta đi làm cho xong tờ giấy công chứng đó đi”

“Em muốn về nước?” Lâm Minh đột nhiên nắm bắt được trọng điểm ở trong lời nói của cô, Lê Nhược Vũ muốn về nước? Cô không phải là không muốn về nước với anh sao? Sao lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ rồi.


“Ừm, trả lại sợi dây chuyền cho tôi” Lê Nhược Vũ từ từ bình tĩnh trở lại rồi, cô mặc niệm nhiều hơn là trái tìm chết ngây, và cô đã không còn một chút đỉnh hy vọng nào với Lâm Minh nữa rồi.

Một giây trước ở phòng cà phê của ZO còn biểu hiện ra vẻ mặt rất thâm tình kêu cô quay về, một giây sau liền có thể từ bỏ mọi thứ và để cho người phụ nữ khác vào trong phòng của anh rồi €ô còn có thể tin tưởng gì anh nữa? . Đọc t𝐫𝘂yệ𝗻 ch𝘂ẩ𝗻 khô𝗻g q𝘂ả𝗻g cáo { T𝘙 𝘂MT𝘙𝑈𝐘𝑬N.𝑽𝗻 }

Cô nên sớm quen với việc này rồi, sao cô lại quên được trước đó tại sao cô kết hôn với Lâm MInh, lại là vì sao quay lại với nhau nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận