“Lâm Minh anh bị điên rồi à?” Lê Nhược Vũ tức giận mà nhìn người đàn ông ở trước mắt mình và cau chặt mày lại “Đúng vậy” Lâm Minh khẽ gật đầu, anh bước lên một bước ôm chầm lấy Lê Nhược Vũ, cơn sau đó như lên đầu rồi, anh lười nhác mà tựa người lên trên bờ vai của Lê Nhược Vũ, giống như anh vừa mới chịu đựng oan ức to tát gì đó, giọng anh trầm ngâm: “Lê Nhược Vũ, anh có điên rồi mới không nố rời em như vậy đấy”
Hơi thở của anh cứ thể thổi ra bên tai của cô, trên người lại còn có mùi rượu, Lê Nhược Vũ đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, giống như là trên mũi nhọn của trái tim bị một con kiến cắn một cái vậy.
“Anh uống quá nhiều rồi” Lê Nhược Vũ nói, giống như là nói cho anh nghe, cũng giống như là nói cho cô nghe.
Người đàn ông tên Lâm Minh này làm sao lại có thể uất ức yếu đuối đến như vậy. Với anh phải là chuyên chế bá đạo không có cái gì có thể đánh đổ được mới đúng chứ, chắc chắn là anh uống nhiều rồi.
“Ừm, anh uống nhiều rồi” Lâm Minh ôm chặt lấy cô, anh tham lam mà hít lấy mùi hương nhè nhẹ ở trên người của cô, anh không phản bác mà lại thừa nhận rồi Anh thật sự rất nhớ nhung mùi hương của cô, đôi khi buổi tối anh còn mơ thấy cô quay lại bên cạnh anh, nhưng sau khi tỉnh dậy phát hiện bên trong căn nhà lại trống rỗng. Cảm giác đó giống như té từ nơi thiên đường xuống dưới địa ngục trong tích tắc vậy.
Anh đã thử xịt nước hoa Lê Nhược Vũ thích ở trong nhà, dùng sữa tắm mà cô thích, nhưng anh vẫn không thể nào tìm ra được hơi thở tồn tại của cô.
Anh điên thật rồi mới không ngừng bỏ tiền vào một vực thẩm không đáy như JZ, anh điên thật rồi mới tận tâm tận sức nuôi lớn con cái của bọn họ, anh điên thật rồi mới không để cho bất kỳ một người phụ nữ nào đến gần bên anh trong suốt ba năm nay.
Mọi thứ anh làm suốt bấy lâu này đều là vì đợi cô về, sau đó nói cho cô nghe rằng anh bảo vệ mái nhà của bọn họ rất tốt Nhùng còn cô thì sao?
“Lê Nhược Vũ, anh nhớ em lắm” Lâm Minh cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy dái tai của cô.
Lâm Minh” Lê Nhược Vũ muốn vùng vẫy, cô đến đây là muốn nói rõ với anh mà, cùng lắm thì cãi nhau một trận với anh. Nhưng bây giờ cô lại không nói ra được một lời nào cả.
“Đừng nhúc nhích” Giọng nói của Lâm Minh hơi say nhưng lại rất tỉnh táo mà biết được Lê Nhược Vũ đang suy nghĩ gì: “Anh không làm gì cả, chỉ để anh ôm em như vậy thôi là được rồi”
Anh vẫn cúi đầu, anh vùi cả mặt mình vào trong tóc của cô, một giọt chất lỏng vừa ấm vừa ướt vừa mặt rơi từ trên mặt anh xuống, và trong tích tắc biến mất ở trong tóc của cô, cũng không biết được đó là nước mắt hay là mồ hôi nữa.
Anh không muốn có bất kỳ gì cả, cũng không muốn quan tâm bất kỳ gì nữa. Anh chỉ muốn có cô ở bên cạnh, cái gì Trần Hi Tuấn cái gì Ôn Hòa anh đều không muốn quan tâm đến, anh lại càng không để tâm đến ba năm cô ở bên cạnh Trần Hi Tuấn.
Lê Nhược Vũ ngây người ra, cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối như bây giờ của Lâm Minh, đó giống như ở bên vực thẳm của suy sụp, không có dục vong, cũng không có chiếm hữu, chỉ cứ yên lặng mà ôm chầm lấy cô. Cả hơi thở, nhịp tim của anh cũng là sạch sẽ và không có một chất pha tạp nào cả Giọng nói của Lâm Minh như truyền từ một nơi rất xa đến, nó rất trầm rất nhẹ nhưng vấn đủ đế cô nghe thấy rất rõ: “Lê Nhược Vũ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”