Một lúc sau, Lâm Minh mới khế thở dài và bất lực ôm chầm lấy Lê Nhược Vũ: “Em nói anh phải làm thế nào với em mới được đây?”
Lê Nhược Vũ thở phào một cái, cánh tay cũng để lên trên eo của Lâm Minh trong vô thức, cô cắn nhẹ môi của mình, anh say rồi nhỉ, vậy còn cô?
Cô đột nhiên hiểu ra rằng, cô thật sự vẫn còn yêu anh đấy.
Cô không hề có một chút sức để kháng với sự yếu đuổi và động tác làm nũng một cách đột ngột của anh, cô không định trốn tránh nữa, nếu như là như vậy thì quay về với anh thôi Nếu như… cô muốn nói là nếu như Lâm Minh có thể thay đổi được, có lẽ cô có thể ở lại vì Lâm Minh và Hòa Phong, nhưng Trần Hi Tuấn thì sao?
Lê Nhược Vũ không biết được rằng đại khái tình cảm của cô đối với cậu ta chỉ có cảm kích và cảm giác với người thân mà thôi.
Lê Nhược Vũ không muốn suy nghĩ nữa, hai người đàn ông này cô không muốn làm thương ai cả. Nhưng đồng thời cô cũng hiểu được, khi cô cứ lung lay không kiên định như vậy không chỉ làm đau một người.
Người phụ nữ tóc vào đó rất đắc ý mà cầm lấy chai rượu vang đi trên con đường, cô ấy còn là dù cho không có được Lâm Minh cũng sẽ khiến cho bọn họ bị ngăn cách đi rồi.
Sao mà cô ấy biết được bản thân đã sớm bị Lê Nhược Vũ với lại Lâm Minh quên béng đi rồi Đầu của Lâm Minh cứ mãi tựa lên trên vai của Lê Nhược Vũ không chịu đứng dậy.
Anh thích mọi thứ của cô, chỉ là cô đã rời khỏi bên anh quá lâu rồi, cộng với men rượu mãi quanh quẩn trong đầu của anh, nên bây giờ ngay cả ngửi thấy mùi hương ở trên người cô anh cũng bắt đầu cho rằng đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Sau khi hành trình được quyết định xong xuôi rồi, Lâm Minh tranh thủ những lúc rảnh rồi để cùng đi đón Hạ Ly về nhà với Lê Nhược Vũ.
Cô không cản trở bọn họ gặp mặt, dù sao hai người bọn họ cùng một dòng máu, dù có thế nào đi chăng nữa anh vẫn là người cha ruột thịt của Hạ Ly, dù cho bọn họ có ly hôn thì đó cũng là chuyện giữa cô với Lâm Minh, đó không có liên quan đến con cái Hạ Ly kinh ngạc vui mừng và chạy từ trong trường ra, cô bé mặc trên người bộ váy công chúa màu hồng, trên đầu có cột một búi tóc nhỏ, cánh tay nhỏ của cô bé nắm lấy tay của Lâm Minh và cười rất ngọt ngào, vẻ mặt nheo mắt là và gọi cha của cô bé nhìn rất dễ thương và khiến người dễ mềm lòng.
Lâm Minh cũng đưa tay ra ôm Hạ Ly và nhẹ nhàng nói chuyện với cô bé.
Lê Nhược Vũ ở bên cạnh ngây người ra rồi, cô có chút ngỡ ngàng, bây giờ Hạ Ly vẫn còn không biết nhiều việc, nhưng cô bé sẽ có một ngày lớn lên và hiểu ra mọi chuyện. Đến lúc đó nếu như cô thật sự ở bên cạnh Trần Hi Tuấn, khi Hạ Ly biết được mọi thứ đó có đau lòng không?
Từ tận đáy lòng của mỗi một người luôn ước mong bản thân có được một gia đình hoàn chỉnh chứ nhỉ?
Lê Nhược Vũ đã từng đột nhiên trở thành đứa mồ côi trong nhà họ Lê, cô biết rõ hơn bất kỳ một người nào về cảm giác khát khao có được ba mẹ.
Khi Lâm Minh ôm Hạ Ly, ánh mắt đó vừa là cưng chiều vừa dịu dàng. Anh thích con gái, từ rất lâu về trước khi bọn họ vẫn còn là một đôi thì anh đã từng nói qua rồi, chỉ đáng tiếc là khi Hạ Ly vừa mới sinh ra thì cô đã rời khỏi bên anh.
“Cha! Có phải là cha không thi Hạ Ly không?”
Hạ Ly cầm cây kẹo bông gòn Lâm Minh mua cho cô bé và chu môi lên hỏi anh.
“Đâu mà có chứ?” Lâm Minh cảm thấy có chút quái lại, anh thương cô bé không kịp nữ làm sao mà không thích cô bé được chứ?
Lần nào người đến đón con đều là mẹ hoặc là bổ Hi Tuấn không, đây là lần đầu tiên cha đến đón con tan học đấy!”