Lâm Minh không biết được nên từ đâu bắt đầu giải thích cho Hạ Ly, nhưng anh vẫn cau mày lại, anh cũng rất muốn đến đón cô bé mỗi ngày cùng với Lê Nhược Vũ đấy, nhưng Lê Nhược Vũ không hề đồng ý.
Lâm Minh ngắt khuôn mặt bầu bĩnh của Hạ Ly và nói rằng: “Không thành vấn đề, Hạ Ly con còn nhỏ, đợi khi con lớn hơn một chút nữa thôi là cha có thể đến đón con mỗi ngày rồi!”
“Thật sự được sao?” Đôi mắt của Hạ Ly sáng rực lên.
“Đương nhiên n lúc đó con còn có thể ở bên cạnh anh trai của con nữa”
Lâm Minh ôm chặt Hạ Ly, trong lòng của anh đã thầm quyết tâm rằng dù cho là vì mấy người con này, anh cũng nhất định sẽ theo đuổi Lê Nhược Vũ để cô trở lại bên anh cho bằng đượ!
Lê Nhược Vũ dịu dàng mà nhìn Hạ Ly, ánh nắng lúc buổi chiều tà đã không quá chói mắt rồi, nó rọi lên phía sau lưng của Lê Nhược Vũ khiến cho cả người cô như lan tỏa vòng sáng của một người mẹ vậy. Khi Lê Nhược Vũ nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của Hạ Ly cũng nhếch môi nở ra nụ cười Ngay cả Hạ Ly nhìn thấy cũng không nhịn được mà nhảy múa cả lên: “Mẹ đẹp quá đi! Mẹ là công chúa!”
Nếu ở trong nước khi thấy được tình cảnh này thì chắc sẽ nói là tiên nữ nhỉ? Nhưng Lê Nhược Vũ là công chúa lớn của anh, và Hạ Ly là công chúa nhỏ của anh, Lâm Minh vừa suy nghĩ vừa nhìn Lê Nhược Vũ một cái, chỉ một cái nhìn thôi Lâm Minh cũng không nhịn được ngỡ ngàng rồi Lê Nhược Vũ nghiêng đầu qua và nháy mắt nghịch ngợm với lại Hạ Ly: “Vậy con có muốn hôn mẹ một cái không?”
Hạ Ly không hề hướng nội, cô bé “chụt” một cái và chỉ để lại ngụm nước bọt ở trên mặt của Lê Nhược Vũ, sau đó còn đắc ý nhìn Lê Nhược Vũ một cái mới chui vào trong người của Lâm Minh.
Lê Nhược Vũ còn giả vờ bộ dạng hờn dỗi: “Sao bé Hạ Ly có thể đối xử với mẹ như vậy chứ!”
Nhưng cô cảm thấy rất ngạc nhiên bởi vì khi cho Trần Hi Tuấn ở đây, Hạ Ly chưa từng làm nũng như vậy, với lại “ăn hiếp” cô nữ: Chắc đại khái là do dù có nói thế nào đi chăng nữa thì Lâm Minh vẫn là người cha ruột thịt của cô, cho nên khi ở trong lòng của anh, cục thịt bầu bĩnh này sẽ cảm thấy an toàn hơn một chút.
Hạ Ly lè lưỡi về phía của Lâm Minh một cái rồi tựa người nói bên tai của Lâm Minh: “Cha ơi, hình như mẹ giận rồi kia!”
“Bây giờ con qua bên đó hôn mẹ con một cái là mẹ con không giận nữa đâu.”
“Thật sao?”
“Cha có dụ con bao giờ đâu?” Lâm Minh nở nụ cười và nhìn cô bé Hạ Lý đáng yêu đó, anh mềm lòng đến mức rối bởi cả con tim. Đây chính là con gái của anh đấy, là con gái của anh với Lê Nhược Vũ đấy.
Hạ Ly gật đầu, cô bé rất nghe theo lời của cha, cô bé chạy ra từ trong lòng của Lâm Minh và chạy sang chỗ của Lê Nhược Vũ…
Thành phố A, Trần Hi Lam đeo cái kính râm trên mặt, cô ta khoác lấy tay của Lê Nhược Vũ và kéo Lê Nhược Vũ cách Lâm Minh một khoảng cách rất xa.
Trần Hi Tuấn đã dặn dò cô ta rằng khi đến đây rồi phải chăm sóc tốt Lê Nhược Vũ, nhưng mà theo cảm nhận riêng của cô ta thì so với việc chăm sóc tốt cho Lê Nhược Vũ, đừng để cho Lê Nhược Vũ bị Lâm Minh dụ đi mới là đúng hơn.
‘Và Hà Duy Hùng đi ở bên cạnh Lâm Minh, anh †a nheo mắt lại cười rất là tươi, ngay cả Lâm Minh âm trầm ở bên cạnh cũng không ảnh hưởng được †âm trạng của anh ta.
Tư thế đi bộ của Lê Minh Nguyệt có chút kỳ lạ, cổ áo của cô ấy cũng được kéo lên cao che kín bít, ánh mắt nhìn Hà Duy Hùng cũng né tránh, cô ấy nắm chặt tay áo của Lê Nhược Vũ và đi sát bên người cô, “Còn đứng ở đây làm gì? Không về nhà à?”