“Đúng? Hạ Đông Quân không chút do dự đáp trả, thừa nhận sự thật rắng anh thích Lê Nhược Vũ, hơn nữa đây cũng chẳng phải chuyện gì đánh xấu hổ, điều duy nhất làm anh hối hận chính là lúc đầu không cố hết sức giúp đỡ cô, để cô gả cho Lâm Minh.
Bây giờ Trần Hi Lam mới thực sự hiểu được câu nói lúc đầu của Hạ Đông Quân, nhưng mà vẫn cảm thấy đau nhói trong lòng, cô biết Lê Nhược Vũ vì muốn tốt cho cô mới không nói với cô về chuyện của Hạ Đông Quân, nhưng mà vẫn không có cách nào chấp nhận sự thật rằng người Hạ Đông Quân thích lại là Lê Nhược Vũ.
Phút chốc cảm thấy mất mác và lạc lõng, Lê Nhược Vũ xinh đẹp đến độ phụ nữ đều phải ghen ty ngưỡng mộ, cô ấy luôn luôn là đối tượng được mọi người ngưỡng mộ, cho nên cô trước giờ đều không có ý đố ky hay ngưỡng mộ gì Lê Nhược Vũ cả, nhưng khi biết được người Hạ Đông Quân thích bấy lâu nay là Lê Nhược Vũ thì cô đột nhiên biết được cảm giác ngưỡng mộ ai đó là thế nào.
Trần Hi Lam cố gắng kìm nén sự mất mác trong lòng, nhìn Hạ Đông Quân mà cười: ‘Không sao cả, nếu như anh thích kiểu như Lê Nhược Vũ vậy sau này em sẽ thay đổi theo như vậy”
Cô có thể học cách trang điểm nhạt hơn, cũng có thể học cử chỉ nhẹ nhàng thanh thoát, vì Hạ Đông Quân, cũng là vì tình yêu mà ngày trước cô đã gạt đi.
Hạ Đông Quân lại lắc lắc đầu: “Hi Lam, em vẫn còn trẻ, không cần phải mất thời gian với anh làm gì, anh cũng đã tính toán hết rồi, chuẩn bị đính hôn.
Từ lúc cha Hạ bệnh nặng qua đời, mẹ Hạ cứ luôn khuyên anh kết hôn với Hạ Tư Duệ, chỉ có điều Hạ Tư Duệ không đồng ý, cô cũng có sự kiêu ngại của riêng mình Sau đó thì mẹ Hạ lại bắt đầu làm mối để cho Hạ Đông Quân cùng con gái của doanh nghiệp khách liên hôn, Hạ Đông Quân liên tục do dự.
không đồng ý, Lê Nhược Vũ mất tích, nói không chừng một ngày nào đó sẽ quay lại, cũng không chừng đến lúc đó cô không còn yêu Lâm Minh nữa, nên anh vẫn còn cơ hội lưu giữ lại vị trí duy nhất dành cho cô.
Nhưng mà xem ra bây giờ, cho dù Lê Nhược Vũ rời khỏi Lâm Minh, thì cũng sẽ cùng Trần Hi Tuấn cho nên anh sẽ không còn cơ hội làm tia nẵng sưởi ấm trong mắt của Lê Nhược Vũ nữa rồi, cho nên dù có chuyện gì đi nữa thì cô sẽ không bao giờ đồng ý gả cho anh.
Chỉ cần người đó không phải là cô thì anh có kết hôn với ai cũng không thành vấn đề.
Anh đột nhiên hạ quyết tâm, dự định đồng ý liên hôn, dù gì thì con của Nhược Vũ cũng lớn vậy rồi, anh cũng đến tuổi nên kết hôn.
“Kết hôn?” Trần Hi Lam bất ngờ hét lên, lại cảm giác bản thân không được thực nữ cho lắm, rồi bắt đầu hạ giọng xuống: “Với ai? Không phải anh nói thích Lê Nhược Vũ sao?”
“Kết hôn với ai không quan trong, cô ấy đã yên bề tố ấm, vậy thì anh nên chúc phúc cho cô ấy, chứ không phải đem đến phiền muộn cho cô ấy, Hi Lam, em không hiểu, có nhiều lúc, yêu chính là buông tay” Hạ Đông Quân cười nhạt, vẻ mặt hiền từ, dịu dàng.
Trần Hi Lam nghiến răng nghiến lợi, nhìn chăm chẩm Hạ Đông Quân, dường như cô cũng đã đưa ra quyết định rồi: “Nếu như anh kiên quyết muốn kết hôn thì cũng có thể lựa chọn em mà, đúng không?”
“Em là bạn của Nhược Vũ, anh không muốn làm tổn thương em, Hi Lam, chúng ta có thể làm bạn mà”
Trần Hi Lam có chút thất vọng, Hạ Đông Quân từ chối quá thằng thừng, cô cũng có sự kiêu ngạo của bản thân chứ, chỉ là đột nhiên sâu trong tim nói với cô, Hạ Đông Quân ngày nào còn chưa kết hôn thì cô luôn còn hy vọng Hơn nữa chẳng phải có Nhược Vũ có thế giúp cô nữa mà?
Trần Hi Lam như có thêm dũng khí, đứng lên nói: “Em biết rồi, bạn bè chứ gì? Vậy thì không nên ngồi đây nữa, ra ngoài dạo vài vòng đi, em có thế giống như Nhược Vũ gọi anh là anh Đông Quân không?”