Nhưng hiện giờ anh đồng ý, tình nguyện thay đổi nguyên tắc mà anh đã tự đặt ra và tuân thủ cho mình bao nhiêu năm nay.
“Lê Nhược Vũ, chúng ta bắt đầu lại tất cả mọi thứ được không?” Những lời anh nói sau khi say rượu khế vang lên bên tai cô.
Lâm Minh lặng lẽ mở cửa thì phát hiện Lê Nhược Vũ vẫn đang trong phòng tắm chưa đi ra ngoài, cô bé này còn khóa cửa phòng lại để ngăn cản cơ chứ, nhưng đây là nhà của anh, lẽ nào anh không có chìa khóa phòng hay sao? . Ngôn Tình Hài
Trên tay Lâm Minh cầm áo choàng tắm và khăn tắm cho phụ nữ, anh còn chú ý mang cả máy sấy tóc.
Lê Nhược Vũ không thích sấy tóc sau khi tắm xong, đây là thói quen kỳ lạ của cô, từ trước đến nay anh chưa từng quan tâm đến. Sau này không biết mất bao lâu, anh đột nhiên nghe thấy bác sĩ nói rằng không sấy tóc sẽ dễ bị đau nửa đầu, anh liền nhớ đến Lê Nhược Vũ, nhưng lúc đó cô đã rời xa anh rồi, anh hiện tại vẫn còn nhớ rõ.
Sau đó anh cũng đi tắm, kiểm tra thời gian, có lẽ Lê Nhược Vũ cũng tắm xong rồi.
Lâm Minh đẩy cửa phòng tắm ra, hơi nước bốc lên, Lâm Minh tựa đầu vào cửa phòng tắm, hai mắt nhắm hờ hững, trên lông mi còn đọng lại vài giọt nước trông cực kỳ quyến rũ Lâm Minh bước tới, đặt áo choàng tắm lên giá, hơi hạ thấp thân hình, anh nhìn thấy hơi nước tràn ngập quanh cơ thể như lớp sương mù nên không thể nhìn rõ thân thể cô, chỉ thấy dóng dáng mảnh mai thấp thoáng trong làn nước.
“Em hưởng thụ như vậy?”
Lâm Minh vừa cười vừa trêu cô, Lê Nhược Vũ còn không hề phát hiện ra anh khi anh bước vào, sợ là bị dọa không ít Nhưng mà Lân Quân không nhận lại được bất kỳ phản ứng nào của Lê Nhược Vũ, Lê Nhược Vũ vẫn nhằm chặt hai mắt, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi.
Lâm Minh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng gọi: “Nhược Vũ?”
Nhưng cô không hề đáp lại, Lâm Minh hoảng loạn, nhanh chóng dùng đôi tay to lớn của mình nâng Lê Nhược Vũ ra khỏi mặt nước, ôm cô khẽ lắc.
Lê Nhược Vũ như bừng tỉnh, miễn cưỡng mở †o hai mắt đầy nước, cảm thấy có chút buồn nôn, toàn thân vô lực, nghiêng mặt nôn ra Lâm Minh như chết lặng nhìn chăm chăm vào Lê Nhược Vũ Lê Nhược Vũ chợt nhớ ra mình đang không mặc gì cả, giật mình với quần áo, hai tay lại ôm ngực, đôi mắt ngấn nước mở to, hỏi: “Sao anh lại vào đây?”
Lâm Minh lười trả lời cô: “Sao vừa rồi em lại ngất xỉu trong bồn tắm thế?
Cũng may là anh đi vào, nếu không chuyện Lê Nhược Vũ ngất xỉu cũng không phải chuyện nhỏ, lại còn ở trong phòng tắm, nếu như… nếu như cô chết đuối thì phải làm sao đây.
Lâm Minh không dám nghĩ tiếp, càng ôm chặt Lê Nhược Vũ hơn.
“Em không biết” Lê Nhược Vũ lắc đầu “Đến cả cơ thể của mình, sức khỏe của mình em cũng không biết?”
Lê Nhược Vũ gật đầu, cô cũng không cảm thấy có gì không đúng cả, cô chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, ai mà biết được lại xảy ra chuyện như vậy chứ.
Nhưng tư thế của cô và Lâm Minh hiện tại thực sự vô cùng xấu hổ.
Khuôn mặt Lê Nhược Vũ bồng chốc đỏ lên, cô ưỡn người, cố gắng che đi thân thể mình. Rõ ràng cô nhớ răng mình đã khóa cửa rồi Chỉ là tâm trí Lâm Minh bây giờ không hề nghĩ đến thân thể cô, “ngày mai anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra”
Giây phút nhìn thấy Lê Nhược Vũ ở trong bồn tắm không trả lời lại bất kỳ câu nói nào của anh, anh lo chết đi được.
Lê Nhược Vũ ngoan ngoãn gật đầu, đúng là hiếm khi mới không đối đầu với anh như vậy.
Cô khẽ kéo quần áo, lúc này Lâm Minh mới nhìn cô, anh nhận ra mặt cô càng ngày càng đỏ, tuy rằng bọn họ đã có con với nhau, nhưng mà cô đã rời khỏi Hà Nội mấy năm rồi.