Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Cô vẫn không thể thích ứng được với hoàn cảnh như thế này. Lâm Minh đột nhiên cảm thấy buồn cười, Lê Nhược Vũ là đang xấu hổ ư?

Bọn họ đã kết hôn bao nhiêu năm rồi, Lê Nhược Vũ vẫn còn ngại ngùng xấu hổ ư?

“Lâm Minh, đưa quần áo của em cho em…”

Lâm Minh nhìn đống quần áo đang được treo trên giá, là bộ đồ mà ban ngày cô đã mặc, Lê Nhược Vũ đột nhiên bị anh gọi ra từ quán cà phê, đương nhiên không nghĩ đến việc mang theo quần áo rồi “Em định mặc bộ này á?”

Anh cố ý đến để đưa áo choàng tắm cho cô, bị cô khóa cửa bắt ở bên ngoài thì không nói, lại còn bị cô dọa cho một trận.

Lê Nhược Vũ mím môi, cô cũng không muốn đâu, còn làm được gì nữa bây giờ? Chẳng lẽ lại cả người trần truồng đi ra ngoài à?

Trên người Lâm Minh cũng chỉ mặc một cái khăn tấm, lộ ra cơ bắp cường tráng, làn da màu đồng cổ, trên thân lại tỏa ra một mùi thơm quen thuộc.


Suy nghĩ của Lê Nhược Vũ cũng theo đó vọt ra ngoài: “Cái sữa tắm này của anh nhấn hiệu gì vậy?”

Lâm Minh nhíu mày: “Trước kia em cũng hay dùng cái này”

Thế mà anh vẫn luôn không đổi? Nơi đầu quả tim của Lê Nhược Vũ giống như bị anh nhẹ nhàng đâm vào, tựa hồ hôm nay anh vẫn luôn cố gắng nói với cô, mọi nơi trong cuộc sống của anh đều là nhưng vết tích mà cô đã từng lưu lại.

Lâm Minh thấy cô còn có thể đỏ mặt cũng có thể nghĩ ngợi, có vẻ như không có chuyện gì cả, hơi hơi yên tâm, vừa rồi trong bồn tắm còn có nước che canh lại, anh còn nhìn không rõ ràng lắm, bây giờ cả người đều lộ ra rõ ràng trước mắt anh.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt lên bụng cô, không có một chút thịt thừa, căn bản là nhìn không ra Lê Nhược Vũ là người đã sinh con rồi.

Lê Nhược Vũ che ngực mình lại, nhưng lại vừa muốn che lại cảnh sắc phía dưới, dời đi một cái tay lại không cẩn thận đụng khăn tắm của Lâm Minh đánh rơi xuống, ánh mắt Lâm Minh dần trầm xuống, cúi đầu nhìn cô: “Em cố ý đấy à?”


Cô gục đầu xuống tránh ra bên cạnh, không dám nhìn lên mặt anh, ngược lại lại trêu chọc đến Lâm Minh, hơi nước mờ mịt, không khí mang theo vài phần hơi thở mập mờ ki lạ.

Lâm Minh dùng một tay bế ngồi Lê Nhược Vũ lên, đi ra khỏi phòng tắm, Lê Nhược Vũ sợ rơi xuống cũng ôm lấy cố anh, ở trong mắt Lâm Minh lại càng giống như đang đáp lại.

Giường ở phòng khách so với phòng chính hơi nhỏ hơn một chút, nhưng mà cũng đủ dùng rồi “Nhược Vũ, vì con, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?” Anh ghé vào tai của cô thở, thân mật gọi tên của cô.

“Em..”

“Anh sẽ không lừa em nữa, anh thề. Coi như là cũng vì Hòa Phong, Hạ Ly, ban đầu là do em đặt tên. Em không thể tàn nhắn đem anh em các con tách ra như vậy được” Lâm Minh nói rất vội vã, anh thật sự rất muốn Lê Nhược Vũ trở về, không một giây phút nào là không nghĩ đến.

Đặc biệt là tất cả những chuyện mà Tiểu Cảnh với cả Hòa Phong làm hôm nay càng làm anh hiểu ra được rằng, các con cũng như anh, hi vọng Lê Nhược Vũ trở về Lê Nhược Vũ mím môi, những giọt mồ hôi tỉnh tế chảy từ trán xuống, cô vẫn không nói ra.

“Lê Nhược Vũ, em đừng tàn nhẫn như vậy.”

Giọng nói của Lâm Minh đã mang theo mấy phần cầu xin, anh vốn dĩ là người rất kiêu ngạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận